Khách sạn Á Châu đêm nay đèn đuốc huy hoàng, hệt như tiệc trao giải
quốc tế, có thể nói tinh quang rạng rỡ, tinh anh giới rượu nho đến từ
khắp nơi trên thế giới, nhao nhao tới, nhất là đại hội còn có cuộc phỏng vấn nhân vật lớn – vợ chồng trẻ Pierre, hơn ba mươi năm trước, lần đầu
đến đất nước cùng tập đoàn Vương Triều tham gia khai phá thị trường rượu nho Trung Quốc, bọn họ nói đến quá khứ hơn ba mươi năm trước có vài
quan viên chính phủ Trung Quốc, từ chối phong cách truyền thống, bởi vì
bọn họ khát vọng hiện đại hóa cùng đổi mới, thậm chí yêu cầu kiến trúc
đều phải phù hợp với phong cách hiện đại...
Một dải thảm đỏ dài hai cây số, từ bên trái đại sảnh khách sạn Á Châu phía con đường lớn có hình rồng bay, kéo dài đến tận hội trường thi
đấu, chỉ thấy thảm đỏ này uyển chuyển mà truyền kỳ, dường như biểu thị
cho lộ trình dài dằng dặc của lịch sử rượu nho, chỉ thấy vô số máy bay
trực thăng xoay quanh trên bầu trời, vô số phóng viên phim tài liệu, đến gần khu vực Stars, viết báo cùng ghi chép cuộc hành trình thần kỳ của
rượu nho này, mà hội trường nhà hát trong suốt, trước mặt cỏ rộng, bày
ra gần trăm loại sâm panh tiệc rượu, ghế ngồi trên dành cho các tinh anh cùng nguyên lão giới rượu nho, còn có tập đoàn Cự Tử, mọi người có thể
không biết, tập đoàn LV hiển hách nổi danh, dưới trướng ngoại trừ Dior
cùng Louis Vuitton – hai thương hiệu nước hoa và trang phục thời thượng
đẳng cấp quốc tế, còn có rượu trang nổi danh thế giới Moet – Henessy và
Moet et Hin, đêm nay tổng giám đốc tập đoàn, dẫn theo sáu vị trang chủ
rượu trang, cùng nhau tham gia tiệc rượu lần này! !Mà vào buổi tối, gần chín giờ, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục nhung đen, bên trong mặc sơ mi lam đậm, trước ngực áo cài một đóa hoa tơ tằm đầy
khí phách màu lam đậm, mặt nở nụ cười đầy mị lực, lấy than phận chủ nhân của khách sạn Á Châu, thong thả xuất hiện trên thảm đỏ, cất bước đi về
phía các vị khách mời, thậm chí dùng ngôn ngữ nhiều nước, cùng các
thương nhân Cự Tử bắt tay nói chuyện, xung quanh khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay, vì tiệc tối nay, do cá nhân khách sạn Á Châu tài trợ, vừa là
nhiệt liệt chúc mừng sự tiến hành thuận lợi của trận thi đấu hầu rượu
vòng hai, thứ hai vì hưởng ứng tâm nguyện của thủ tướng, mở tiệc chiêu
đãi tổng giám đốc các tập đoàn rượu nho trong nước cùng những ông trùm
giới rượu nho quốc tế lẫy lừng tuyên truyền cùng kết giao, vô số phóng
viên nhao nhao phấn khởi chụp lại một màn lịch sử này, mà Tưởng Thiên
Lỗi chậm rãi tạm ngồi ở ghế đầu yến hội, cùng chủ tịch hiệp hội rượu nho và trưởng hội phục vụ rượu, còn có tổng giám đốc tập đoàn LV cùng khách quý trò chuyện... Nhã Tuệ vùng vài quản lý cao cấp, nhao nhao đi qua từng vị khách quý, chuẩn bị các loại rượu tinh xảo, Tưởng Thiên Lỗi lúc này, thỉnh thoảng
căn dặn quản lý chú ý một vài chi tiết của bữa tiệc, mà trưởng hội phục
vụ rượu nở nụ cười nhìn anh, dò hỏi tối nay sao lại không thấy tổng giám đốc Trang? Bất luận trong hai giới chính-thương ở đất bước châu Âu, hay là xã hội thượng lưu, lúc này đều sẽ đen Tổng giám đốc Tưởng và Tổng
giám đốc Trang - hai người hiển hách cùng nhau nói chuyện say sưa... Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hơi lộ vẻ bất đắc dĩ tươi cười, hai
tròng mắt cũng hơi lưu chuyển, nghĩ người nọ rốt cuộc đi đâu rồi ? Mạch
suy nghĩ vừa mới tới đây, một chiếc Rolls-Royce dài màu trắng chậm rãi
lái tới, Nhã Tuệ dẫn theo quản lý tức khắc tôn kính đi qua, nhao nhao
khom người chào hỏi, quả nhiên, Tưởng Vĩ Quốc một mình mặc âu phục màu
đen, từ từ cất bước đi xuống xe, hai tròng mắt sắc bén theo thói quen
nhìn ra xung quanh, cònTrang Tĩnh Vũ thì mặc âu phục màu trắng, đỡ phu
nhân hoàng thất quý tộc xinh đẹp như tiên, cũng hơi tươi cười từng bước
đi xuống xe, ba người cùng nhau cất bước từ từ đi trên thảm đỏ... Lúc này một chiếc Rolls-Royce màu bạc mới chậm rãi lái tới, Trang Hạo Nhiên cơ hồ không đợi xe ngừng lại, cũng đã đưa đôi chân dài người mẫu
nhanh chóng đi xuống xe, chỉ thấy anh tối nay mặc âu phục nhung màu lam
đậm, bên trong sơ mi lam nhạt, trước ngực áo cài đóa hoa tơ tằm màu
trắng đầy khí phách, mặc dù không muốn cướp danh tiếng của Tưởng Thiên
Lỗi, cho nên tối nay chỉ mặc âu phục màu tối, thế nhưng khí thế mị lực
thời thượng phương tây kia của anh vẫn khiến người ta hít thở không
thông, làm anh không thua kém bất cứ một siêu sao đẳng cấp quốc tế nào,
đi đến đâu, luôn luôn lóng lánh đến đó, nhất là nụ cười nồng nhiệt mà mê người, cùng hai tròng mắt sắc bén đang lóe ra kia... Trang Tĩnh Vũ lại vào lúc này, nghe thấy con trai tới, tức khắc nheo mắt, xoay người tức giận nhìn về phía anh! !Trang Hạo Nhiên sợ đến mức nhanh chóng đi về phía Tưởng Vĩ Quốc, đứng bên cạnh ông, tức khắc lấy lòng cười nói: "Chú Tưởng! Cháu đi vào cùng
với chú! !"Tưởng Vĩ Quốc lúc này, nghe ra một chút manh mối, mặt lạnh, hơi sắc bén nhìn về phía người này, nói; "Thế nào? Làm sai chuyện?""Không! ! Không có!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn về phía ông, làm bộ chững chạc đàng hoàng nói. "Súc sinh! ! Tối hôm nay, đừng để tôi bắt được cậu! ! Bắt được nhất
định đem cậu đánh chết! ! Lão tử đi đến vườn nho, suýt chút nữa bị cá
sấu ăn thịt !" Trang Tĩnh Vũ tức giận mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,
biết đứa con trai này luôn luôn làm chuyện sai lầm, liền hướng về phía
Tưởng Vĩ Quốc mà trốn! Tưởng Vĩ Quốc bình thường mặc dù miệng có chút
hung ác, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không nỡ động một ngón tay với
Trang Hạo Nhiên!Tưởng Vĩ Quốc vừa cất bước đi về phía trước, vừa lạnh lùng nói: "Nếu
như không làm sai chuyện! Đêm nay không cho phép đi đến nhà chú Tưởng!""Để làm gì vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, bộc lộ vẻ đáng thương. "Không làm sai chuyện, đều ở đó mà ngốc như nhau!" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói xong, sẽ tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng lúc Trang Hạo
Nhiên cất bước cùng ông đi về phía trước, nhìn xung quanh khắp nơi, kỳ
quái nói: "A? Dì Diệp đâu? Sao lại không thấy? Dì ấy không phải đi cùng
với chú sao?"Hai tròng mắt Tưởng Vĩ Quốc lóe ra, mặc dù mình cũng nghi hoặc, nhưng vẫn lộ vẻ nhàn nhạt, làm bộ vô ý nói: "Không rõ lắm. Cháu tìm dì ấy làm gì? Bình thường cũng không thấy cháu hỏi nhiều về dì như vậy!"Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi lóe ra, dừng lại một chút, mới trầm mặc đỡ Tưởng Vĩ Quốc tươi cười cất bước đi về phía tiệc rượu. Lúc này, tiệc rượu ngoài trời, vì hai vị chủ tịch cùng phu nhân Hoàn
Cầu đến, bầu không khí càng sôi nổi, ca sĩ quốc tế lại nóng bỏng ca hát
nhảy múa, tất cả đều nhao nhao vỗ tay vui cười, bầu không khí nồng nhiệt này, cơ hồ ầm ĩ đến tận thiên cung! !Đường Khả Hinh cùng mấy người Thi Ngữ, cùng nhau dọc theo con đường
thong với khách sạn đi về phía tòa nhà phục vụ rượu, lại thường xuyên
nhìn thấy bầu trời lúc đến gần hội trường thi đấu, chiết xạ ánh đèn huy
hoàng, thậm chí còn truyền đến âm thanh vừa múa vừa hát, các cô vừa đi
vào trong, vừa mỉm cười bàn về bên kia thật náo nhiệt... "Ngày mai sẽ cử hành trận thi đấu lớn, tối nay khẳng định rất náo
nhiệt... " Thi Ngữ cùng Đường Khả Hinh cùng nhau hướng tòa nhà phục vụ
rượu đi đến, chỉ thấy tòa nhà phục vụ rượu cũng không vắng vẻ, ánh đèn
tầng trệt, cơ hồ náo nhiệt lóe ra, thành viên bình thường hiệp hội rượu
đỏ cùng các thành viên hiệp hội phục vụ rượu, cũng nhao nhao ở bể bơi
bên cạnh cử hành tiệc rượu ngoài trời, đàm luận về màn thi đấu xuất sắc
của các tuyển thủ, cùng cuộc tranh tài ngày mai dự đoán, mơ hồ cảm nhận
được bầu không khí có chút căng thẳng... Ba vị tuyển thủ cũng không thấy bóng dáng đâu, dự đoán đánh bi-a ở câu lạc bộ trên lầu, đây là phương
pháp giảm áp lực theo thói quen của bọn họ... ... "Đường tiểu thư! ! Cô có phải muốn cùng mọi người tham gia náo nhiệt
một chút không? !" Thi Ngữ mỉm cười nhìn về phía tiệc rượu ngoài trời
náo nhiệt này, các loại thức uống tinh xảo, đúng là tiêu chuẩn của tiệc
rượu cao cấp. "Đến xem đi... " Đường Khả Hinh vẫn muốn lên nghỉ ngơi trước, liền mỉm cười nói. "Được... " Mấy người Thi Ngữ cùng Lạp Lạp còn có Tiên Nhi liền cùng
nhau cười cười nói nói cất bước lên lầu, lúc trở lại tầng thứ mười hai
tòa nhà, chỉ cảm thấy toàn bộ tầng lầu chuyên gia phục vụ rượu cư trú
hoàn toàn yên tĩnh, từng cánh cửa phòng đóng chặt, cũng không thấy nhân
viên làm việc, đoán chừng là bận rộn dưới lầu , các cô cùng đi đến trước cửa phòng, lập tức dùng thẻ mật mã mở cửa, lúc từng trận gió mát lành
mang theo hương lá phong lướt qua, Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu trong
nháy mắt, nhìn thấy dưới cửa sổ sát đất một dáng người quen thuộc, cô
hơi giật mình! !Mấy người Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi, nhìn về phía người
kia, cũng đánh trống ngực một chút, kinh ngạc kêu lên: "Phu nhân?"Diệp Mạn Nghi mặc váy dài đen tôn quý, tóc búi cao, đeo trang sức
quý, nét mặt căng thẳng, thật sâu nhìn về phía lá phong đang nhẹ rơi
ngoài cửa sổ, thậm chí nhìn thấy bên kia nhà hát lóe ra ánh đèn cũng ca
múa xoay tròn, tất cả đều cho thấy một tập đoàn như một gia tộc đang
trong thời kỳ thịnh vượng nhất, tối nay vô thức hồi tưởng lại hơn ba
mươi năm trước, vào cái đêm đen mưa gió, chính mình mặc váy dài trắng
lúc mới sinh con, gương mặt không chút huyết sắc, tái nhợt vô lực, hai
tròng mắt run rẩy ngấn lệ, đau lòng nhìn về phía chồng mình đè nén cơn
đau đến xé lòng, không thể tin nổi kích động hỏi: "Anh nói cái gì? Anh
nói cái gì? Anh nói con của em thế nào ? Anh nói —————— ""Nó đã chết... " Một giọng nói thâm trầm đau thương truyền đến. Nước mắt từ khóe mắt lăn dài... Cô không thể tin nổi trợn tròn đôi mắt đẫm lệ, tùy ý kích động đến
mức máu nhuộm đỏ, dính trên chiếc váy trắng kia đến mức nhìn thấy mà
giật mình, trong đầu hồi ức toàn là những lời nói của mình với đứa con
chín tháng mười ngày mang thai, nước mắt bà từng đợt chảy xuống, vẫn
không tin nổi sự thật này, một trận đau xé tim mang theo sự thật kia,
thống khổ mà kéo đến, bà cơ hồ mất đi lý trí điên cuồng cào xé ga giường đẫm máu kia, không chịu nổi sự đau đớn này, khóc lớn: "Con của tôi! !
Đứa bé đáng thương của tôi ———— Con tại sao có thể cứ như vậy mà đi ? Mẹ thậm chí còn chưa kịp nhìn kĩ con! Trong duyên phận chín tháng mười
ngày mang thai của mẹ con chúng ta, mẹ mỗi ngày đều nói với con rất
nhiều lời tưởng niệm! ! Nghĩ con là em trai, không bao giờ phải chịu
đựng áp lực cùng khó khăn như anh trai con! ! Mẹ có bao nhiêu hi vọng
con của mẹ cũng có thể tự do tự tại mà sống, thế nhưng con không thể cứ
như vậy mà đã đi rồi! Con cho mẹ một cơ hội! Lại cho mẹ một cơ hội, để
mẹ con chúng ta kéo dài them một ngày duyên phận, để mẹ nhìn con thật
kỹ, đứa con đáng thương của mẹ... "Tiếng khóc buồn bã xa xôi kia, dường như đã trải qua hơn ba mươi năm
sau, vẫn tỉnh mộng lúc nửa đêm, dường như u hồn, quay về quanh đây, đây
là một loại đau đớn không cách nào chấp nhận được số phận, đây là một
loại đau đớn tuyệt vọng tê tâm liệt phế nhất trên thế gian này... Diệp Mạn Nghi cứ như vậy, tiếp tục cao quý mà bình tĩnh đứng trước
cửa sổ sát đất, nhìn về phía thảm đỏ xa xôi kia, đến hội trường thi đấu, dường như nhìn thấy chính mình cùng với con trai, đều nghiêm nghị phong độ đi về phía phòng tiệc, bóng lưng kia cũng giống hệt như vậy... Hai
mắt bà không hiểu bỗng hồng hào, lại nhớ tới một khắc biết chân tướng sự việc từ hai mươi năm trước, cái phòng ngủ xa hoa kia, tất cả đều là
tiếng gốm sứ cùng thủy tinh vỡ vụn, thanh âm buồn bã cùng tuyệt vọng,
lại lần nữa kích động đến tê tâm liệt phế khóc truyền đến: "Dựa vào cái
gì muốn đứa bé của Tưởng gia ta, đi làm hậu nhân của Trang gia? Các
người có nghĩ tới cảm nhận crua tôi hay không! ! Tôi chịu đựng mười năm
mất con trai như vậy ! ! Mười năm ! Tôi mỗi ngày sống một ngày bằng cả
một năm! Các người có nhìn thấy sự bi thảm của tôi hay không! Tôi mỗi
tối đều nghĩ đến đứa bé đáng thương kia, linh hồn rốt cuộc bay đến nơi
nào, nó có lạnh hay không! Nó có sợ hãi hay không! Rốt cuộc vì sao kia
mới là bảo bối đáng thương của tôi! Tôi hận không thể đi cùng nó! Hiện
tại các người nói cho tôi biết, nó còn sống! ! Nó còn sống! Nó chính là
Hạo Nhiên! ! Nó không có rời đi, nó vẫn ở bên cạnh tôi, nó cứ cách một
khảong thời gian, liền tặng tôi hoa hồng, tôi thường xuyên nhìn thấy nó, liền rơi lệ nhớ đến đứa bé đáng thương kia của tôi, nếu như chưa chết,
cũng lớn như Hạo Nhiên vậy! ! Nhưng mà hôm nay các người lại nói cho tôi biết! ! Nó chính là con trai tôi! ! Nó chính là đứa con trai mà tôi vẫn ngày nhớ đêm mong! ! Các người quá đáng sợ! Các người quá kinh khủng!
Nhẫn tâm đi chia rẽ hai mẹ con! Các người quá tàn nhẫn! ! Tôi muốn đi
tìm Hạo Nhiên! Tôi muốn đi gặp đứa con trai của tôi! Tôi muốn đi tìm nó! Tôi muốn nói cho nó biết, tôi chính là mẹ nó! Tôi chính là mẹ nó!"Cái thân ảnh kia, sắp sửa cấp thiết cùng đau thương rơi lệ mà đi ra ————"Nếu như bà ra khỏi cái cửa này, như vậy toàn bộ Hoàn Cầu lúc này kết cục đã định, sẽ bị mất trong tay vợ chồng chúng ta!"Cái thân ảnh kia chợt khựng lại, bà phẫn nộ thống khổ rơi lệ đứng ở
cạnh cửa, nắm chặt nắm tay, thật lâu, lúc này mới tràn ngập phẫn hận
xoay người, nhìn về phía ông kích động gọi; "Dựa vào cái gì phải vì Hoàn Cầu, hi sinh mẹ con chúng tôi! ?""Không có lý do gì, chỉ vì bà là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, còn tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, tôi cho đi đứa con của mình, tôi cũng không có lựa chọn nào khác... Bà có thể đi, bà có thể đi tìm con của chúng ta, sau đó chúng ta một nhà năm miệng ăn liều lĩnh,
vứt bỏ tất cả mọi thứ sống chung bên nhau, có lẽ thế giới này vẫn sẽ có
nơi cho chúng ta dừng chân, chỉ cần long chúng ta đủ tàn nhẫn... ""Cái đó căn bản không cần long phải tàn nhẫn... Chết tâm là được rồi... "Diệp Mạn Nghi tiếp tục dừng trước cửa sổ sát đất, giống như một người ngoài cuộc, nghe đến câu nói cuối cùng kia, hai tròng mắt bộc lộ sự đau thương và tối tăm không tương xứng với tuổi tác, dường như sinh mệnh
kéo dài sự sống, chỉ vì có thể xa xa gần gần mắt nhìn thấy đứa bé kia
hạnh phúc... Mà mọi thứ của mình, đều cũng không sao cả... Bà nhẹ thở
hổn hển một hơi, lúc này, mới chậm rãi xoay người, thật sâu lạnh lùng
nhìn về phía cô gái trước mặt... Đường Khả Hinh lúc này, đứng ở nơi tối tăm trong phòng, ngẩng đầu,
nhìn về phía dáng người đang chậm rãi di chuyển qua đây, quả nhiên là
Diệp Mạn Nghi, cô đột nhiên một trận không lí do khẩn trương... Cái bạt tai kia, dường như vẫn còn rõ ràng trên mặt!