Trong phòng họp của học viện. Tất cả quản lý cấp cao của Dương Hoa đều tập trung ở đây. Lâm Chính ngồi trên ghế, ngón tay gõ lên bàn theo nhịp, dường như đang đợi gì đó. Chẳng lâu sau, cửa phòng họp mở ra. Hứa Chỉ Sương đi vào vẻ mặt thâm trầm. “Tướng Lâm, đây là tài liệu mà anh cần”. Hứa Chỉ Sương cầm một xấp tài liệu đặt trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói. “Đi photo năm trăm bản”. Lâm Chính nói. “Năm trăm bản? Anh định phát cho người của Dương Hoa mỗi người một bản sao?”. Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi. “Mỗi người một bản thì năm trăm bản không đủ”. Lâm Chính nói. “Vậy anh photo nhiều vậy làm gì?”. “Vực Diệt Vong cũng cần có tài liệu”. Lâm Chính nói. “Vực Diệt Vong?”. Hứa Chỉ Sương sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc: “Nó là gì?". “Đội trưởng Hứa, cô chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của tôi là được”. Lâm Chính nói. Hứa Chỉ Sương muốn nói lại thôi, cuối cùng không hỏi nữa. Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài phòng họp. Hứa Chỉ Sương nghiêm ánh mắt, vội nhìn ra bên ngoài. Luồng khí tức đó vô cùng kỳ lạ. Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được! Hơn nữa, khí tức mạnh thế này… giống như liệt hỏa và hàn băng… Đây là cao thủ của Dương Hoa sao? Không thể nào! Trong các cao thủ của Dương Hoa không ai có sức mạnh đáng sợ như vậy. Hứa Chỉ Sương tim đập điên cuồng, ánh mắt nghiêm túc, hô hấp gần như sắp đình trệ. Khí tức đó càng lúc càng tiến đến gần. Chẳng lâu sau, một bóng người thẳng tắp đi vào. “Bái kiến minh chủ!”. Người đó quỳ một gối, cung kính chào Lâm Chính. Minh chủ? Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên. Sao người có thực lực đáng sợ như vậy lại gọi Lâm Chính là minh chủ? Hơn nữa… còn có vẻ cung kính như vậy? “Sở Thu, thông báo mệnh lệnh cả chưa?”. Lâm Chính thản nhiên hỏi. “Đã thông báo cả rồi”. Sở Thu gật đầu đáp: “Hiện nay Từ Chính đã dừng nghiên cứu, chuẩn bị di chuyển đến nơi an toàn tạm thời. Người của liên minh đang dần dần di chuyển ra khỏi vực Diệt Vong. Xin hỏi minh chủ, tất cả mọi người của liên minh có cần tụ tập về đây không?”. “Không cần!”. Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên đáp: “Đêm nay tôi sẽ suy nghĩ một phương án, tất cả người của liên minh hành động theo phương án đó. Nhớ kỹ, tất cả mọi người phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ mình nhận được, không được sai sót, rõ chưa?”. “Tuân lệnh!”. Sở Thu lại chắp tay đáp, trên mặt lộ ra vẻ do dự. “Muốn nói gì thì nói thẳng, không cần dè chừng”. Dường như Lâm Chính hiểu thấu biểu cảm của Sở Thu, nói thẳng. “Minh chủ, chuyện là… lần này điều động cả liên minh Thanh Huyền động tĩnh quá lớn, hơn nữa… Từ Chính nghiên cứu nhiều ngày như vậy, nghe nói sắp có bước tiến triển mang tính đột phá. Vào thời khắc này đột nhiên dừng lại, Từ Chính hơi khó chấp nhận, thực sự chúng tôi cũng không hiểu được… Lâm minh chủ, thật sự có cần phải làm vậy không?”. Sở Thu thận trọng hỏi. Lâm Chính im lặng nhìn anh ta, sau đó khẽ hít vào một hơi. “Tôi biết mọi người không hiểu nổi vì sao lại làm như vậy, nhưng có vài chuyện tôi phải làm. Tôi thậm chí phải buông bỏ ân oán cá nhân, bỏ qua cảm xúc của tôi. Chuyện lần này liên quan để toàn bộ Long Quốc, cho nên tôi bắt buộc phải làm như vậy”. “Hóa ra là vậy… Nhưng trong cung điện ở núi Thiên Thần có nhiều thành quả nghiên cứu của Từ Chính. Bây giờ những thứ này vẫn còn để ở đó, nếu ông tổ nhà họ Mãn và Diệp Viêm ra khỏi long mạch, phá hoại những thứ đó, nỗ lực những ngày qua của chúng ta sẽ uổng phí…”. “Không sao, thành quả nghiên cứu không còn thì chúng ta nghiên cứu lại, đừng bị những thứ trước mắt vây khốn, đi chấp hành mệnh lệnh đi!”. Lâm Chính phất tay. “Vâng, minh chủ!”. Sở Thu quay người đi ra khỏi phòng họp. “Tướng Lâm, đó là ai vậy?”. Đợi Sở Thu rời đi, Hứa Chỉ Sương vội hỏi. “Người của tôi”. “Anh ta… có cảnh giới gì?”. “Thấp hơn Thần Tiên”. “Thấp… Thấp hơn Thần Tiên?”. Hứa Chỉ Sương run giọng, mặt hơi đần ra: “Không ngờ dưới trướng của tướng Lâm… còn có cao thủ đáng sợ như vậy?”. “Cô sợ lắm à?”. Lâm Chính quái lạ nhìn cô ta. “Sao không sợ được? Tôi đoán anh ta cách cảnh giới Thần Tiên nhiều lắm chỉ có một bước chân… Một thiên tài như vậy thì tạo hóa sau này không thể nói trước được…”. Hứa Chỉ Sương không khỏi bùi ngùi. Cô ta vừa dứt lời, người trong phòng họp đều bật cười. Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên nhìn bọn họ. “Các người cười gì?”. “Đội trưởng Hứa, cô làm quá rồi”. Từ Thiên mỉm cười lên tiếng: “Dưới trướng Chủ tịch Lâm chúng tôi có tới hơn trăm cao thủ giống như Sở Thu kia!”. “Cái gì?”. Hứa Chỉ Sương như bị sét đánh. … Một chiếc máy bay quân dụng chậm rãi đáp xuống đồng bằng phía trước Bắc Già Sơn. Lúc này ở đồng bằng đã có nhiều quân ngoại vực đóng giữ. Rattlesnake và Chó Sói xuống khỏi máy bay. Một nhóm người mặc đồng phục được vũ trang đứng trước máy bay. Chó Sói giao lưu với một người đàn ông bụng phệ đeo kính trong chốc lát, sau đó quay người vẫy tay với Rattlesnake. “Đây là thống lĩnh An Thanh, bây giờ ông ấy rất cần tình báo của anh”. Chó Sói nói. “Thống lĩnh An Thanh, chào ông!”. Rattlesnake bắt tay với ông ta, vội vàng lấy một cuộn giấy lớn trên người ra. Người kia nhận lấy mở ra, xem qua một lúc, hài lòng gật đầu. “Xem ra số tiền chúng tôi bỏ ra rất đáng giá, không tệ, thật sự không tệ!”. Thống lĩnh An Thanh cười nói. “Giao dịch với Forever Night chúng tôi chưa bao giờ là không đáng giá. Tin tình báo này chỉ là quà gặp mặt, theo quy tắc chúng tôi sẽ giúp các ông hoàn thành việc bao vây diệt trừ cứ điểm số 3 của quân Bắc Cảnh!”. Chó Sói hỏi ngược lại. Thống lĩnh An Thanh nhướng mày, có hứng thú: “Forever Night các cậu có cách phá hủy màn sáng của bọn họ sao?”. “Chuyện này với chúng tôi mà nói dễ như trở bàn tay”. Chó Sói nói: “Mời thống lĩnh An Thanh chuẩn bị tiệc ăn mừng đi, chúng tôi đi rồi sẽ về ngay”.