Biên giới Long Quốc. Hai bóng người đeo kính râm chậm rãi đi tới. Ở đường bộ trên sa mạc không xa, vài chiếc xe Jeep dừng bên đường chờ đợi hai người. “Này, anh khỏe không?”. Rattlesnake tháo kính râm xuống, đi về phía người đàn ông có gương mặt Long Quốc ở trước xe Jeep, tươi cười ôm lấy người đó. Nhưng thái độ của người đó không hề nhiệt tình. Dường như Rattlesnake đã quen nên cũng không nói gì, lấy điếu thuốc ra đứng một bên hút. “Có khai ra điều gì không?”. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Rattlesnake, lạnh lùng hỏi. “Yên tâm đi bạn, người Long Quốc không hỏi được nửa chữ từ tôi đâu. Hơn nữa, chúng tôi vừa bị bắt, cấp trên đã gọi điện thoại tới, tên họ Lâm kia bị dọa sợ lập tức thả chúng tôi ra”. Rattlesnake mỉm cười nói. “Cấp trên nghe nói Khủng Dạ bị thương, vết thương thế nào rồi?”. Người đàn ông nhìn sang Khủng Dạ. “Không có gì đáng ngại, trở về nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là ổn thôi”. Khủng Dạ hít sâu một hơi, cũng đốt điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh lốp xe hút thuốc. Chuyến đi này cũng khiến hắn thần hồn nát thần tính. Nhưng cũng phải, đối mặt với một đối thủ cấp bậc như Lâm Chính, tâm thái của hắn không suy sụp đã gọi là quá cứng rắn. Khủng Dạ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại đáng sợ như vậy! Ngay thời khắc Lâm Chính bắt hắn, hắn đã cảm thấy tính mạng của mình không thuộc về mình, cơ thể của mình cũng bị đối phương khống chế hoàn toàn. Đừng nói là đánh trả, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. “Khủng Dạ đại nhân, vết thương của anh khỏi thật rồi sao? Sao tôi nhìn sắc mặt anh không ổn lắm?”. Lúc này, người đàn ông đi tới, nhìn chằm chằm Khủng Dạ, hỏi. “Vết thương của tôi… thật sự không có vấn đề gì… Chó Sói, cấp trên đâu? Tôi phải gặp được cấp trên nhanh, tôi có chuyện cần nói với cấp trên!”. Khủng Dạ bừng tỉnh, vội nói. “Có lẽ anh sẽ không gặp được cấp trên nhanh đâu”. Người đàn ông được gọi là Chó Sói lắc đầu. “Vì sao?”. Khủng Dạ ngạc nhiên. Một giây sau. Phụt! Tay Chó Sói lướt qua trán Khủng Dạ nhanh như chớp. Đợi tay hắn buông xuống, trên trán Khủng Dạ đã xuất hiện một con dao toàn thân đỏ tươi. Con dao phát ra tiếng “ục ục”, giống như đang hút máu và dịch não của Khủng Dạ. Cơ thể của Khủng Dạ lập tức cứng đờ. Rattlesnake còn đang hút thuốc sợ đến mức không cầm nổi điếu thuốc, suýt thì ngã ngồi xuống đất. “Vì anh vô dụng khiến cấp trên vô cùng thất vọng, cấp trên cảm thấy không cần phải giữ loại vô dụng như anh ở lại Forever Night nữa”. Chó Sói đưa tay, xoay con dao găm trên trán Khủng Dạ một vòng, sau đó rút ra. Khủng Dạ mở lớn mắt, há to miệng, ngã mạnh xuống đất, không còn hơi thở. Người xung quanh đều có vẻ bình tĩnh. Rõ ràng bọn họ biết Chó Sói sẽ xử tử Khủng Dạ. Rattlesnake sợ hãi, bất giác lùi về sau, dường như muốn rời khỏi chốn thị phi này. Nhưng người sau lưng hắn đè hắn lại. “Rattlesnake, anh không cần lo, anh sẽ không sao đâu, cấp trên không ra lệnh xử tử anh”. Chó Sói thu dao, bình tĩnh nói: “Cấp trên cần người có năng lực. Hành động lần này thất bại khiến cấp trên rất thất vọng, danh dự của Forever Night cũng bị tổn hại, cấp trên quyết định xử lý kẻ vô dụng như Khủng Dạ để cảnh cáo, anh hiểu chưa?”. “Hiểu, tôi biết rồi…”. Rattlesnake cười gượng, trong lòng lại vô cùng hoảng hốt. “Đi thôi, lên xe! Cấp trên đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, đừng làm lỡ thời gian nữa”. Chó Sói nói, quay người đi về phía xe Jeep. Rattlesnake kinh ngạc, đuổi theo hắn, run giọng nói: “Cuối cùng cấp trên vẫn quyết định chiến sự ở biên giới phía Bắc Long Quốc sao? Vậy chẳng phải sẽ dẫn tới sự trả thù của Long Quốc hay sao? Long Quốc không dễ đụng vào đâu!”. “Long Quốc quả thật không dễ đụng vào, chuyện này tôi và anh đều biết, cấp trên cũng biết”, Chó Sói đáp. “Vậy vì sao còn đến biên giới phía Bắc Long Quốc?”. “Hết cách… Người thuê trả quá nhiều tiền”.