"Tiểu Điệp, đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu". Trước cửa phòng cấp cứu, Lương Huyền Mi ôm chặt lấy Lương Tiểu Điệp, nhỏ giọng vỗ về. "Chị, em không sao, chị không sao chứ?". Lương Tiểu Điệp vừa lau nước mắt vừa nói. "Chị không sao, nếu không phải mẹ che cho chị, thì chỉ sợ người nằm trong đó sẽ là chị... "Vành mắt Lương Huyền Mi đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào. "Anh cả, anh hai thì sao?". "Đều không có gì đáng ngại... ""Nếu không có gì đáng ngại, thì tại sao các anh ấy không đến? Chị đừng lừa em, em đã thấy cả rồi, sau khi mẹ xảy ra chuyện, các anh ấy liền lao về phía tên kia như lên cơn điên. Có phải bây giờ các anh ấy cũng bị thương rất nặng không?". Lương Tiểu Điệp khóc nấc lên. "Không sao đâu, không sao đâu, Tiểu Điệp, em đừng sợ, mọi chuyện sẽ qua thôi”. Lương Huyền Mi không khỏi an ủi, nhưng lúc này trong lòng cũng rối như tơ vò. Thực ra tình hình anh cả Lương Quản Trạch và anh hai Lương Bình Triều như thế nào cô ta cũng đã nghe nói, hiện giờ cả hai đều bị gãy tay gãy chân, đang bó bột ở khoa xương khớp, kiểu gì cũng phải mất nửa năm mới có thể đi lại được. Để không khiến Lương Tiểu Điệp lo lắng, cô ta chỉ đành tạm giấu. Những người khác của chỉ thứ hai cũng không đỡ hơn bao nhiêu. Mọi người ít nhiều đều bị thương, người của chỉ chính đang cho cảnh sát lời khai. Tình hình rất hỗn loạn. "Vẫn ổn chứ?". Đúng lúc này, Lương Dự đi tới, trầm giọng hỏi. "Bác Dự". Lương Huyền Mi đỏ hoe mắt nói: "Mẹ cháu vẫn đang cấp cứu ở trong, bác sĩ nói vẫn chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm... "Lương Dự sửng sốt rồi thở dài, có chút cảm khái nói: "Tất cả là do Nam Phương gây họa! Huyền Mi, cháu yên tâm! Lát nữa bác sẽ mắng nó một trận!". "Chú Dự, chuyện này không liên quan đến Nam Phương, chị ấy đã bồi thường xin lỗi, còn mời rượu đối phương, là bọn họ ỷ thế hiếp người!". Lương Huyền Mi thầm nghiến răng, nhớ đến thái độ ngang ngược của đối phương trong bữa tiệc, trong lòng lại nổi giận. Ngặt nỗi cô ta đã rời khỏi đảo Vong Ưu, hơn nữa cho dù lấy đảo Vong Ưu ra cũng chưa chắc có thể trấn áp được đối phương, dù sao cô ta cũng nghe nói đối phương có thế lực rất lớn ở đây, một tay che trời. Bây giờ cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay cho êm chuyện. Cô ta lén lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại vô cùng quen thuộc trong danh bạ, nhưng ngón tay chân chừ mãi không bấm nút gọi. "Nếu mẹ thực sự có mệnh hệ gì, thì chỉ đành gọi cho anh trai, bảo anh ấy ra tay cứu chữa vậy. Với y thuật của anh trai thì chắc chắn có thể cứu được mẹ". Lương Huyền Mi lẩm bẩm. "Ai là người nhà họ Lương?”. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tất cả người nhà họ Lương ở hành lang đều sửng sốt, ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy một người đàn ông khỏe mạnh mặc sơ mi màu xanh lục đi tới. Vóc dáng người đàn ông rất cao lớn, phải gần hai mét, cực kì khôi ngô, vô cùng khí thế, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. "Cậu có chuyện gì sao?". Lương Dự nhíu mày, cảm thấy người này không có ý tốt, nhưng vẫn hỏi rất khách khí. "Ông là người nhà họ Lương?". Đối phương lạnh lùng hỏi. "Tôi là Lương Dự của chỉ thứ hai nhà họ Lương, cậu là... "Tôi là Hàn Bộ Vĩ của nhà họ Hàn, nghe nói người nhà họ Lương các ông không những tông vào em trai tôi, mà còn đánh gãy ngón tay của anh trai tôi?". Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng chất vấn. "Anh trai anh bị gãy ngón tay? Anh không biết bây giờ mẹ tôi đang ở trong chưa rõ sống chết sao?". Lương Huyền Mi tức không chịu được, lập tức đứng lên quát. Hàn Bộ Vĩ nhìn Lương Huyền Mi, ánh mắt lóe lên tia kinh diễm, nhưng trong lòng lại càng tức giận hơn: "Tôi không muốn nghe những lời vô dụng này, tôi chỉ hỏi nhà họ Lương các cô định tính món nợ này thế nào?”". "Cậu muốn thế nào?". Lương Dự cũng nổi giận. Hàn Bộ Vĩ hừ mũi nói. "Nếu tôi không giao người thì sao?". Lương Dự trầm giọng nói. "Tôi sẽ bẻ gãy toàn bộ mười ngón tay của người nhà họ Lương các ông".