Lâm Chính vô cùng tự tin về quyền này. Có lẽ rủi ro rất lớn, nhưng không sao. Chỉ cần không chết là anh có thể dựa vào châm bạc và đan dược trong miệng để tiếp tục đứng dậy. Lúc này, anh đang ngậm ba viên đan dược trong miệng, đều là Tục Mệnh Đan tốt nhất do chính tay anh luyện chế, có thể bảo vệ tim, đả thông mạch máu, thậm chí có thể gia cố lục phủ ngũ tạng. Bây giờ bị thương nhiều hơn cũng không quan trọng. Lâm Chính bất ngờ gây khó dễ, khiến tất cả các quân cờ đều trở tay không kịp. Dù sao chúng cũng chỉ là một số cơ quan, chứ không phải người, mọi phản ứng đều dựa vào việc vận hành tự động của cơ quan, sao có thể so sánh với con người chứ?Lâm Chính nhanh chóng lại gần quân Tướng. Nhưng... quân Tướng sao có thể là cơ quan đơn giản?Keng!Chỉ thấy bức tượng mặc khôi giáp, sau lưng cắm hai cây. cờ Thanh Long kia chẳng khác nào người máy, rút ngay haithanh kiếm bên hông ra, đâm mạnh về phía Lâm Chính. Ánh mắt Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, đánh thẳng một quyền tới, không né không tránh. Anh chắc chắn hai thanh kiếm này không thể giết mình được. Phập!Phập!Tuy hai thanh kiếm được làm từ đá, nhưng vô cùng sắc bén, đâm xuyên ngực và bụng của Lâm Chính. Lâm Chính hơi nghiêng người tránh chỗ yếu hại ở tim, anh chịu đựng nhát kiếm, nện mạnh một quyền vào trán quân Tướng. Ầm!Nửa cái đầu của quân Tướng bị đánh nát, chức năng giảm mạnh, lượt tấn công tiếp theo vừa được chuẩn bị sẵn sàng lập tức ngừng lại trong phút chốc. Tốt quá rồi!Lâm Chính mừng rỡ, tiếp tục vung quyền lên để hủy quân Tướng. Nhưng đúng khoảnh khắc nằm đấm của anh sắp đánh trúng quân Tướng. Vèo!Bên cạnh bỗng lóe lên một bóng dáng, lao về phía anh như trâu điên. Cái gì? Lâm Chính nín thở, ngoảnh phắt đầu lại! Là JoellSao anh ta lại vào đây?Lâm Chính không dám chậm trễ, thầm cần răng, thu quyền rút lui, tránh đòn tấn công của . Joel. Nhưng lần này để lỡ thời cơ tốt, tất cả chiến mã chiến xa ở bên kia ép lại gần. Lâm Chính không còn cơ hội, đồng thời cả bàn cờ lại sáng lên, tất cả các ô cờ đều nứt ra, rất nhiều chiến mã và chiến xa nhô lên. Trong chớp mắt, cả bàn cờ dày. đặc vô số quân cờ. "Hỏng rồi!". Lâm Chính biến sắc, lập tức lùi lại, nhảy ra khỏi bàn cờ. Joel ở phía bên kia nhìn chăm chãm quân Tướng tan tành, rất không cam lòng, nhưng đối mặt với nhiều quân cờ như vậy, anh ta cũng không dám làm bừa, chỉ có thể rút ra khỏi bàn cờ. Ẩm! Cánh cửa của bàn cờ Huyết Ma mở ra. Đám người của Huyết Ma Tông như Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng đều xông vào. "Cấm chế bàn cờ bị chạm vào! Rốt cuộc là ai xông vào bàn cờ?", Ngũ trưởng lão nghiêm giọng quát lớn. Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh. Joel hoàn hồn, sau đó cười lớn: "Ha ha ha, ừm... Ngữ trưởng lão, tôi đi vệ sinh nhưng đi nhầm chỗ, không ngờ nơi này còn có cửa sau. Tôi tưởng là nhà vệ sinh nên đi vào, xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!". "Đi vệ sinh nhưng vào nhầm chỗ? Hơ hơ, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chắc là anh cố ý chứ gì?", Khổng Thích Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Chắc không phải anh thấy thời gian thần y Lâm ở trong này sắp vượt mặt mình, trong lòng bất mãn nên lén lút lẻn vào, muốn phá cậu ấy đấy chứ?". "Chúa ơi, sao lại có người như anh được nhỉ? Nói hươu nói vượn! Toàn những lời nói hươu nói vượn!", . Joel tỏ vẻ bị oan, la lên oai oái. Lâm Chính lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão, nói: "Ngữ trưởng lão, lực lượng canh phòng của Huyết Ma Tông các ông đúng là quá kém. Có người lẻn vào bàn cờ Huyết Ma mà cũng không biết sao?". "Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, việc này là chúng tôi sơ suất!", Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói. Ông ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. "Vậy chuyện nảy giải quyết thế nào đây?". “Việc này. . ", Ngũ trưởng lão không nói gì. Joelcũng là khách quý, ông ta không thể bắt Joel lại rồi giết được. Thế lực đứng sau anh ta không hề đơn giản, đó là thế lực nước ngoài, vô cùng phức tạp. "Xử lý thế nào à? Đương nhiên là xóa bỏ rồi! Tôi bất cẩn tiến vào bàn cờ, phá hỏng quy tắc. Nếu quy tắc đã bị phá hỏng thì đương nhiên vụ đánh cược của tôi cũng mất hiệu lực”, Joel vội nói. "Thần y Lâm hơn anh hẳn 10 phút, hơn nữa nếu không phải anh tự ý xông vào bàn cờ, khiến cơ quan tự bảo vệ của nó khởi động, thì thần y Lâm vẫn có thể cầm cự lâu hơn nữa", Khổng Thích Thiên lắc đầu đáp. "Joel, anh đúng là bỉ ổi!", Nam Cầm che miệng cười đã nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn", . Joel hừ một tiếng, nhìn Khổng Thích Thiên chằm chằm, nói: "Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh, anh lo nghĩ cái quái gì chứ?". "Vậy là tôi vẫn thăng", Lâm Chính bình tĩnh nói. "Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần đây? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên vụ đánh cược này không tính. Nếu cậu có ý kiến gì thì có thể tìm tôi tính riêng", Joel lạnh lùng nói. Nghe thấy thế, không ít người thầm chửi anh ta vô liêm sỉ. Bây giờ Lâm Chính đang bị thương, sao có thể đấu lại được Joel chứ?"Joel, anh muốn lật lọng là chuyện của anh, chứ chúng tôi không thể làm chuyện sỉ nhục thanh danh của bản thân và gia tộc như vậy được". Nam Cầm mim cười, rồi hào phóng lấy đá Huyễn Thái ra, đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính nhận không chút khách sáo. "Thần y Lâm, thanh bội kiếm này có ý nghĩa không hề tâm thường, hi vọng cậu hãy đối xử tử tế với nó", Khổng Thích Thiên nói, ánh mắt đầy lưu luyến. "Nếu anh muốn chuộc lại thanh kiếm này, thì có thể dùng đồ ngang giá đổi với tôi, tôi không giỏi dùng kiếm", Lâm Chính nói. "Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, đối với tôi thì thanh kiếm này là vô giá, nhưng trong mắt thần y Lâm thì chắc là kỳ hoa dị thảo mới là vô giá. Được, chờ ngày nào đó tôi có kì hoa dị thảo, sẽ lại tới tìm cậu", Khổng Thích Thiên cười lớn. Lâm Chính gật đầu: "Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận". "Ừm, tạm biết nhé anh bạn", Khổng Thích Thiên nhìn thanh trường kiếm kia, dường như đang hồi tưởng gì đó. Lâm Chính quay sang nhìn . Joel. "Anh nhất quyết muốn lật lọng đúng không?". "Thứ nhất, tôi đã nói rồi, vụ cá cược này không có bất cứ ý nghĩa gì. Thứ hai, cho dù tôi lật lọng thì cậu làm gì được tôi nào?", Joel nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng. "Không ai có thể nợ tôi, tôi sẽ tìm anh đòi lại thứ tôi xứng đáng được có'. Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi xoay người đi ra khỏi bàn cờ. "Ha ha, được, tôi chờ cậu, thăng oắt con!", . Joel nhếch môi, khinh bỉ nói. Ngũ trưởng lão không quan tâm lắm. Huyết Ma Tông sẽ không can dự vào ân oán giữa bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ là được. "Được rồi, các cậu đều thông qua bài kiểm tra, vậy thì tôi có thể yên tâm giao cho các cậu nhiệm vụ lấy Huyết Linh Chi về cho Huyết Ma Tông chúng tôi. Nhưng hôm nay mọi người đều đã mệt, nên mời các cậu đi nghỉ trước. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ hành động", Ngũ trưởng lão mỉm cười, rồi nói với người bên cạnh: "Mau chuẩn bị phòng cho các khách quý". "Vâng, trưởng lão". "Ngũ trưởng lão, chúng tôi xin phép". Mọi người nói đầy khách sáo, rồi lần lượt rời đi. Ngũ trưởng lão cũng chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng một nửa đầu của quân Tướng... đã nát bét. "Cái gì?" Đầu óc Ngũ trưởng lão lập tức trở nên trống rỗng. Có người... làm quân Tướng bị thương được sao?". Có người... đã chiếu tướng?