Đó là giọng của Khổ Tình Nữ. Lâm Chính ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, sau đó lớn tiếng hô: “Tiền bối, tại hạ theo lời tiền bối đến đây, mong tiền bối thả ân sư Phong Thanh Vũ! Tại hạ cảm kích vô tận”. “Ồ? Cậu chính là thần y Lâm?”. Khổ Tình Nữ rõ ràng hơi bất ngờ: “Cậu thật sự dám đến đây? Xem ra tôi xem thường cậu rồi!”. “Tiền bối có lời, sao tại hạ dám không tuân?”. “Đừng nói mấy lời hoa hòe, cậu qua đây cho tôi!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói. Lâm Chính cũng không tức giận, đi xuyên qua lâm viên, đến trước một biển hoa. Lúc này, Khổ Tình Nữ đang đứng trên một cây đại thụ ở chính giữa biển hoa. Đó là một bà lão tóc bạc lưng còng, đầu tóc bù xù. Bà ta run tóc bạc da mồi, gầy như que củi, gần đất xa trời. So với cảnh xán lạn của biển hoa đúng là không ăn nhập gì. Lâm Chính quan sát bà lão. Bà ta lại không nhìn anh mà ngồi xổm nơi đó, giống như đang bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp dưới chân. “Tiền bối, thầy tôi thế nào rồi?”, Lâm Chính đi tới, thản nhiên hỏi. “Yên tâm, vẫn chưa chết! Kim Ô Đan đâu?”, Khổ Tình Nữ đứng dậy, bình tĩnh hỏi. Advertisement “Tôi phải thấy được người trước!”, Lâm Chính nói. “Cậu đang mặc cả với tôi?”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nhìn anh, sát ý lộ ra: “Thanh niên, cậu phải nhìn rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách mặc cả với tôi! Mau giao Kim Ô Đan ra đây, nếu không, cậu đợi nhặt xác cho thầy cậu đi!”. “Nếu vậy thì cả đời này tiền bối cũng không thể lấy được Kim Ô Đan nữa”, Lâm Chính nói. “Không có nó thì tôi không tìm Kim Ô Đan khác được sao? Ngược lại, một khi con người này chết thì thật sự không còn nữa, tuyệt đối sẽ không có thứ thay thế”, Khổ Tình Nữ cười nói. “Tiền bối nói hay lắm, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao bà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Khổ Tình Nữ hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Lâm Chính: “Cậu có ý gì?”. “Tiền bối, cơ thể bà đã rất già nua, già đến mức chỉ còn lại một năm tuổi thọ. Một năm sau, các cơ quan trong cơ thể bà đều lão hóa, không thể duy trì sinh mạng cho bà nữa! Lúc đó, bà đương nhiên sẽ nhắm mắt xuôi tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói. “Cậu nói bậy!”. Khổ Tình Nữ như bị chọc giận, gào lên thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không chết! Lão già kia còn chưa xuất hiện, tôi không thể chết! Tôi cũng sẽ không chết!”. Bà ta hơi suy sụp, mắt đỏ lên, sát khí toàn thân cũng trở nên hung mãnh hơn. “Tiền bối không tin? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi hiểu sơ về y thuật, tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm đâu”, Lâm Chính nói. “Cậu hiểu y thuật? Thằng nhóc, cậu nghĩ chỉ mình cậu hiểu y thuật thôi sao? Cơ thể xương cốt của tôi còn tốt lắm! Những năm này tôi luôn dùng dược vật điều hòa cơ thể, sao tôi có thể chỉ còn lại một năm tuổi thọ? Cậu bớt ở đó đe dọa tôi! Nếu cậu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ đánh nát người cậu, làm chất bổ nuôi dưỡng số hoa này!”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nói. “Sức khỏe của tiền bối đúng là có dấu hiệu dùng dược vật điều hòa, nhưng cách tiền bối dùng không đúng, dẫn đến mỗi lần dùng dược vật điều chỉnh cơ thể sẽ khiến một phần dược lực dư thừa sót lại trong cơ thể. Lâu dần số dược lực đó tích lũy, trở thành độc dược hại cơ thể, cơ thể bà cũng do đó mà lão hóa. Tôi đoán năm nay bà đã bảy mươi sáu rồi đúng không? Thật ra bà sống đến một trăm tuổi không thành vấn đề, nhưng vì bà điều chỉnh sai cách nên cơ thể bà lúc này không khác gì bà lão một trăm tuổi! Một năm sau, bà chắc chắn sẽ chết!”, Lâm Chính lắc đầu nói. “Khốn kiếp!”. Khổ Tình Nữ nổi giận, vung chưởng đánh về phía Lâm Chính từ xa. Ầm! Chưởng lực bùng phát. Đó là một luồng sức mạnh giống như luồng cầu vồng, thoáng chốc đánh cho tảng đá bên cạnh Lâm Chính tan nát. Đánh hụt rồi! Có lẽ là Khổ Tình Nữ cố ý đánh hụt. Chưởng lực đáng sợ xuyên qua bầu trời, đánh tan mây mù, đến giữa bầu trời sao. Nếu nó đánh vào người thì có lẽ cả người sẽ bị đánh tan nát. Nhưng Khổ Tình Nữ vẫn chưa có ý định giết Lâm Chính. Kim Ô Đan còn chưa tới tay, sao bà ta có thể giết anh dễ dàng như vậy được? “Nhóc, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau chóng đưa Kim Ô Đan cho tôi, vậy thì tôi còn có thể để cậu sống sót xuống núi. Nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thân của cậu!”, Khổ Tình Nữ nghiến răng, dữ tợn quát lên. “Tiền bối, Kim Ô Đan không còn nữa rồi”. “Cậu nói cái gì?”. “Trước khi tôi đến đây, Kim Ô Đan đã bị tôi ăn mất rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói. “Cái gì?”. Khổ Tình Nữ mở to mắt, sau đó lửa giận vô tận tràn ngập khuôn mặt già nua của bà ta. “Khốn nạn! Khốn nạn! Cậu lại dám đùa bỡn tôi! Tôi nhất định phải khiến cậu chết ở đây! Tôi phải lăng trì xử tử thầy cậu, bạn bè cậu. Tôi phải cắt từng miếng thịt trên người các người xuống! Phủ kín biển hoa này!”. Khổ Tình Nữ không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, xông về phía Lâm Chính như phát điên. Lần này, bà ta không định nương tay nữa, bà ta chỉ muốn giẫm nát xương người này. Nhưng ngay khi bà ta đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. “Tiền bối, mặc dù tôi không còn Kim Ô Đan, nhưng tôi có thứ còn tốt hơn Kim Ô Đan!”. Anh nói xong, Khổ Tình Nữ đột nhiên dừng bước. “Đó là gì? Công hiệu của nó còn hơn Kim Ô Đan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ hỏi. “Đương nhiên hơn, nó còn mạnh hơn Kim Ô Đan một nghìn lần, một vạn lần!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nó được gọi là Hoán Phát Đan!”. “Hoán Phát Đan?”, Khổ Tình Nữ lẩm bẩm. “Đúng, Hoán Phát Đan, ngụ ý dung nhan rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ bà muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn dựa vào dược lực của Kim Ô Đan lấy lại tuổi thanh xuân, khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia, cởi bỏ hình tượng già nua lọm khọm hiện nay đúng không? Nếu bà ôm mục đích đó, viên Hoán Phát Đan này sẽ tốt hơn Kim Ô Đan vô số lần!”, ánh mắt Lâm Chính lấp lóe, nghiêm túc nói. Anh dứt lời, mắt Khổ Tình Nữ lóe sáng…