Đợi máu tươi bớt bắn ra thì cơn đau kịch liệt cũng trỗi dậy. “Á!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gào thét. Cánh tay trái của ông ta đột nhiên co giật. Ông ta bừng tỉnh, định phản kháng. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người ở phía sau đó ghì vai ông ta. Là người của Lâm Chính. Tay trái của ông ta cũng bị xé ra. “Á!!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gầm rú, cơ thể ông ta co giật mãnh liệt giống như bị dại. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trố tròn mắt. “Thần Quân! Điều này... ”, Nguyên Tinh hé miệng định nói gì đó nhưng nói không nên lời. “Điên rồi, thần y Lâm cậu điên ròi... cậu... tại sao lại làm như vậy?”, Tào Tùng Dương bừng tỉnh, vội vàng kêu lên, cả người bần thần. “Phế hai cánh tay của ông ta thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. “Cậu... cậu không sợ Huyết Ma Tông sao?”, dù vô cùng đau đớn nhưng Huyết Nam Ngục vẫn giữ được tỉnh táo. Ông ta nghiến răng nói. “Sợ chứ! Nhưng như thế thì sao nhỉ?’, Lâm Chính điềm đạm nói. Mặt anh chẳng thể hiện vẻ đang sợ hãi gì cả. Huyết Nam Ngục đã không còn nhìn thấu được Lâm Chính nữa. Ông ta hít một hơi thật sâu và nói: “Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu chỉ đơn giản là đang xả giận thôi phải không. Giờ xả xong rồi thì tôi nghĩ có phải là cậu có thể thả tôi ra được rồi không... Tôi sẽ không nói chuyện này cho Huyết Ma Tông, bọn họ cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu, cậu yên tâm... ” Huyết Nam Ngục chỉ muốn rời đi. Đợi rời đi được an toàn rồi thì ông ta sẽ tính kế tiếp. Thế nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề có ý định buông tha cho ông ta. “Huyết Nam Ngục, ông lầm rồi, tôi xử ông không phải là để xả tức mà là vì tôi muốn giết ông”, Lâm Chính siết cổ ông ta, khẽ phát lực. Đám đông nín thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cũng sững sờ. Huyết Nam Ngục hét lên: “Lẽ nào... cậu thật sự muốn khai chiến với Huyết Ma Tông?” “Không muốn”. “Vậy... tại sao cậu lại giết tôi?” “Huyết Nam Ngục tại sao đến một kiến thức đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu? Nếu như ông chết rồi thì sao mà người của Huyết Ma Tông biết được ông nằm trong tay tôi chứ? Lẽ nào ông chưa từng nghe qua câu giết người diệt khẩu sao?”, Lâm Chính nói. Huyết Nam Ngục sững sờ. Rắc. ! Lâm Chính bắt đầu phát lực... “Không... Thần y Lâm... cậu không thể giết tôi được... . nếu cậu giết chết tôi thì Huyết Ma Tông nhất định sẽ không tha cho cậu. Bọn họ sẽ điều tra ra cậu giết tôi! Bọn họ sẽ điều tra ra thôi”, Huyết Nam Ngục hét lớn, điên cuồng giãy giụa như một con thú muốn xổng chuồng. Thế nhưng tất cả đều vô ích. Lâm Chính siết mạnh, cổ của ông ta biến dạng, hơi thở trở nên khó khăn, mặt chuyển dần sang xanh ngắt. Tầm mười giây sau... Rắc! Một âm thanh giòn giã vang lên. Huyết Nam Ngục ngoẹo đầu qua một bên, tắt thở. Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh cảm giác tim muốn rớt ra ngoài. Không ai ngờ, Ma Đầu Sáu Tay hiển hách lại bị Lâm Chính giết chết như vậy. Thế nhưng điều càng khiến bọn họ kinh sợ hơn đó là vấn đề giữa thần y Lâm và Huyết Ma Tông có lẽ không thể giải quyết được nữa. Chỉ hi vọng Huyết Ma Tông đừng phát hiện ra thần y Lâm quá sớm. Đám đông chìm vào im lặng. Lâm Chính buông tay ra, lau bàn tay và nói: “Gọi người tới xử lý hiện trường đi, xóa sạch giấu vết, tạm thời đừng để người của Huyết Ma Tông phát hiện ra”. “Vâng Thần Quân”. “Mọi người không phải lo lắng. Nếu Huyết Ma Tông tìm tới thì tôi chắc chắn sẽ có cách đối phó”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người rời đi. Nguyên Tinh và Tào Tùng dương nhìn nhau. Ai cũng thở dài. “Tào trưởng lão ông thấy sao". “Nghe theo chứ biết sao”. Sau khi xử lý xong Huyết Nam Ngục, Lâm Chính lại quay về nhà họ Thẩm. Lúc này đám người Thẩm Hạo Thắng vẫn quỳ run rẩy dưới đất. Thấy Lâm Chính quay lại, bọn họ càng sợ hãi hơn. Đồng thời họ cũng cảm thấy tò mò. Không biết Huyết Nam Ngục có chạy thoát được không. “Huyết Nam Ngục chết rồi”, Lâm Chính tiến tới gần nói với Thẩm Hạo Thắng. “Hả... ”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, lập tức dập đầu lia lịa: “Thần y Lâm thần uy vô song, Hạo Thắng bái phục vô cùng”. “Bảo người nhà các người dùng thuốc này, từ ngày hôm nay, nhà họ Thẩm sẽ nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Nếu chống lại, thì tôi sẽ khiến các người chết không có đất chôn đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn và lấy ra một lọ thuốc. Thẩm Hạo Thắng vội vàng nuốt thuốc, không dám chần chờ. “Tốt lắm”. “Bí mật đưa thi thể của Huyết Nam Ngục tới Cô Phong, chôn dưới chân núi”. “Tuân lệnh”. “Nghe rõ, nhất định phải bí mật hành động, không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra” “Vâng”.