Hạ Nhược Vũ đã tò mò từ lâu vì sao bacủa mình lại sợ nhà họ Mạc đến vậy nên bấtgiác mở miệng hỏi: “Ba, liệu có phải chúng tacó thù oán gì với nhà họ Mạc hay không?Sao ba lo lắng con có quan hệ với nhà họvậy?”“Con đừng có hỏi nhiều những điềukhông nên hỏi. ”Hạ Minh Viễn né tránh chủ đề nhạy cảmnày và mệt mỏi xua tay nói: “Con đi ra ngoàilàm việc trước đi, một lát công ty Thái Thịnhsẽ có hai người phụ trách dự án sản phẩmcao cấp lần này đến đây, con phải đón tiếpcho tử tế. ”“Con biết rồi ạ” Mặc dù biết ba cô có vẻnhư đang giấu cô chuyện gì đó rất quantrọng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại vì locho sức khỏe của ông. Trước khi mở cửa, Hạ Minh Viễn vẫnkhông yên lòng nên dặn dò một câu: “Con cốgắng tránh xa nhà họ Mạc ra. ”“Ồ. . ” Cô cũng muốn lắm chứ nhưng bâygiờ dê đã vào miệng cọp rồi muốn thoát thâncũng rất khó, chỉ có thể nói thâm một tiếngxin lỗi ba mình trong lòng mà thôi. Trở lại văn phòng làm việc của mình, HạNhược Vũ bắt đầu chuẩn bị tài liệu, tronglòng còn đang nghĩ tới chuyện ngày hôm quaba cô vẫn còn đối xử khá thân thiết với MạcDu Hải ở nhà đấy, sao hôm nay khi nhìn thấycô ở cùng anh lại phản ứng lớn như vậy. Sẽ không phải là hai nhà thật sự có hiềmkhích gì đấy chứ vì vậy Mạc Du Hải mới tìmđến mình, cô càng nghĩ càng cảm thấy rất cókhả năng. Không khỏi não bổ một bộ phim truyềnhình một trăm tập ân oán nhà giàu và nóikhông chừng cô còn là thiên kim gặp nạnnữa đấy. Cô chợt nhớ ra công ty Thái Thịnh chẳngphải là công ty mà ngày hôm qua Trần KhánhPhương đã nhắc đến sao, thật sự rất mongchờ không biết đối tác lần này có phải là côấy hay không. Khi đồng hồ chỉ mười giờ đúng, ngườicủa Thái Thịnh đã đến rồi, An Nguyên đã đưahọ đến phòng khách đợi cô tới. Hạ Nhược Vũ mang theo tài liệu, trênkhuôn mặt nở nụ cười đúng mực rồi đẩy cửabước vào, khi nhìn thấy hai người đang ngồitrên sô pha thì vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ. Đây đều là người quen cả. “Nhược Vũ, thật không ngờ chúng ta lạicó duyên phận như vậy. ” Lục Khánh Huyền làngười đầu tiên mở miệng. “Đúng vậy, thật sự rất có duyên. ” Nghiệtduyên này bao giờ mới kết thúc đây? HạNhược Vũ cảm thấy nụ cười trên khuôn mặthơi cứng lại. Trần Khánh Phương liếc mắt nhìn haingười bọn họ và luôn cảm thấy có chỗ nàođó không đúng: “Chị Khánh Huyền quen biếtvới Nhược Vũ à?”“Đúng vậy, không ngờ tới cả ba ngườichúng ta lại quen nhau. ” Lục Khánh Huyềnvui vẻ nói. “Nào, nào, mọi người ngồi xuống trướcđã rồi hãng nói” Hạ Nhược Vũ mời mọingười ngồi xuống trước, cô chưa bao giờnghĩ rằng Lục Khánh Huyền cũng là ngườiđại diện cho Thái Thịnh, điều đó có nghĩa làsau này họ sẽ phải gặp nhau rất thườngxuyên. Trần Khánh Phương nhìn thấy ánh sánglướt qua trong mắt của Hạ Nhược Vũ, cô ấybiết dự án này hợp tác với Nhật Hạ nên tự đềcử mình tình nguyện đi theo, kết quả đã gặpđược cô. Cả hai bên đều vì lợi ích của công tymình nên khi bàn tới chuyện làm ăn, LụcKhánh Huyền lập tức thay đổi vẻ thân thiệnhòa nhã với mọi người trước đây, biểu cảmtrên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm khắchơn rất nhiều: “Nhược Vũ, mặc dù chúng ta làbạn nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôimong muốn công ty các cô sẽ xem xét kếhoạch của chúng tôi trước. ”“Được” Hạ Nhược Vũ nhìn thái độ của cô†a đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lậptức bày ra thái độ thận trọng rồi nhận lấy tậptài liệu trên tay cô ta và lật xem. Không biết ba cô đã bàn dự án các sảnphẩm cao cấp này ở đâu, không chỉ có nhàhọ Mạc muốn nhúng tay mà Thái Thịnh cũngmuốn hợp tác, xem ra lợi ích có liên quantrong đó rất lớn. Sau khi Nhật Hạ xảy ra sự cố đã bị tổnthất nghiêm trọng, một người cũng ăn khônghết chiếc bánh gato lớn này nên đành phảichia ra một phần trong đó. “Nhược Vũ cô cũng đã nhìn thấy thực lựccủa công ty chúng tôi, nếu hợp tác với chúngtôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ không để NhậtHạ bị thua lỗ, theo tỷ lệ đầu tư mà chúng tôiđã nêu ra ban đầu, chúng tôi muốn tăngthêm 10% trên mức vốn cơ bản, cô xem cóđược không?”Khi biết Hạ Nhược Vũ là người của côngty Nhật Hạ, trong lòng Lục Khánh Huyềncũng hơi kinh ngạc một chút chẳng qua rấtnhanh đã bình tĩnh lại. Người xuất thân trong gia đình giàu cónhư Hạ Nhược Vũ thì làm sao có thể hiểuđược những người bình thường như họ phảinỗ lực như thế nào mới có thể bước tới vị tríngày hôm nay, vì vậy cô ta càng không muốnnhường lại Du Hải cho cô. Hạ Nhược Vũ đã xem xong bản kế hoạchmà Lục Khánh Huyền mang tới, cô nhẹnhàng đóng lại tài liệu: “Tôi thấy kế hoạchnày rất hoàn hảo nhưng tỷ lệ vốn đầu tưchúng tôi vẫn phải dựa theo hợp đồng. ”Theo lẽ thường khi có người đưa tiền tớicho mình không có lý do gì mà từ chối,nhưng cô lại không ngốc nếu tăng thêm vốnđầu tư có nghĩa là rút bớt cổ phần của chínhcông ty Nhật Hạ. Dù sao tỷ lệ đầu tư của nhà họ Mạc đãđược xác định nên trong tay của Nhật Hạcũng không còn thừa bao nhiêu cổ phầnnữa, nếu như Thái Thịnh lại muốn chia thêm10% nữa thì gần như Nhật Hạ sẽ bị đá ra khỏidự án các sản phẩm cao cấp này. “Nhược Vũ các cô có nên suy nghĩ thêmmột chút hay không? Dự án các sản phẩmcao cấp này đối với Nhật Hạ mà nói cũng hơicố hết sức. ” Đôi mắt của Lục Khánh Huyềnkhẽ chớp sau đó nói một cách uyển chuyển. Cô ta đã hơi coi thường Hạ Nhược Vũnày rồi thì ra cũng không hề ngu ngốc nhưvậy. Hạ Nhược Vũ lắc đầu và nở nụ cười vôhại: “Mặc dù Nhật Hạ không thể so sánhđược với Thái Thịnh nhưng dự án này vẫn dochúng tôi làm chủ, cho dù người nhà họ Mạccó đến bàn lại cũng chỉ có thể lấy được 40%còn chưa tính đến các cổ đông nhỏ khác nênphần của Thái Thịnh cũng đã rất nhiều rồi. ”“Ồ, nói cũng đúng là tôi nghĩ không đượcchu đáo, Nhược Vũ mong rằng cô đừng để ý. ”Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền chợt thả lỏngvà dịu dàng lên tiếng. Không ai nhìn thấy bàn tay dưới ống tayáo của cô ta đang nắm chặt lại. “Để trợ lý của tôi xử lý những chuyệnkhác đi. ” Hạ Nhược Vũ dừng lại, vẻ mặt bỗngnhiên trở nên tối sầm và nhấn mạnh từngchữ một: “Tôi nghĩ Khánh Huyền sẽ khôngphạm phải một sai lầm đơn giản như bất ngờnâng giá nhập vốn đầu tư như vậy đi. ”Sắc mặt của Lục Khánh Huyền bỗngchốc đanh lại, nhưng cô ta che giấu rất tốtnên không có ai phát hiện ra sự thay đổitrong chốc lát này của cô ta rồi bình tĩnh đáplại: “Là tôi nghĩ không được chu đáo mongrằng Nhược Vũ sẽ không tức giận. ”“Tôi nói mà chắc chăn là có hiểu nhầm. ”Hạ Nhược Vũ đột nhiên bật cười thoải máinhư thể người vừa nãy ăn nói sắc bén chỉ làảo giác của bọn họ. Lục Khánh Huyền chỉ có thể ngồi mộtbên cười trừ: “Đúng vậy. ”Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnhgiác, Hạ Nhược Vũ còn khó đối phó hơn là côta đã nghĩ, suýt chút nữa thì bị đánh lừa bởivẻ ngoài giả ngốc này của cô. Cô thực sự là một người giả heo ăn thịthổ. Hạ Nhược Vũ nhiệt tình lên tiếng: “Chúng†a hãy ký hợp đồng trước đi, một lát nữa tôisẽ mời mọi người đi ra ngoài ăn tối, bên cạnhcó một nhà hàng hải sản cũng không tồi. ”“Ừ, được chứ. ” Lúc Khánh Huyền bất giácnhận ra rằng tiết tấu của mình đang bị HạNhược Vũ dẫn dắt, lòng bàn tay không khỏitoát ra một lớp mồ hôi mịn. Là do cô ta đã quá sơ ý nên mới mắc sailầm sau này nhất định không được coithường người phụ nữ trước mặt này. Mặc dù Trần Khánh Phương chỉ ngồi bêncạnh nghe nhưng cũng hiểu sơ cuộc đối đầutrong lời nói của hai người, mặc dù cô ấycũng là đại điện cho Thái Thịnh nhưng chỉnhận được đồng lương ít ỏi, vì vậy cũngkhông quan tâm lắm đến việc Thái Thịnh cóđầu tư hay không. Đánh giá tình hình này có vẻ như NhượcVũ đã chiếm ưu thế hơn một chút. Sau khi đã bàn xong chuyện làm ăn, bầukhông khí lại thay đổi hài hòa như lúc đầu. “Nhược Vũ cậu có cần dẫn theo anh đẹptrai nhà cậu cùng đi hay không, hình như gọi là…Cô ấy vẫn chưa kịp nói hết thì Hạ NhượcVũ đột nhiên như hổ đói lao vào bầy cừu bịtchặt miệng của cô ấy lại, rồi cảm thấy chộtdạ và cười với Lục Khánh Huyền, khẽ nóithầm vào tai cô ấy một câu: “Câm miệng lại đừng có nói lung tung. ”Trần Khánh Phương vô tội chớp mắt ra hiệu mình đã biết.