20-08-2024
Rất nhanh, Lâm Thu Thạch đã có đáp án cho lời đề nghị của Nguyễn Nam Chúc—— Anh quyết định cùng Nguyễn Nam Chúc tiến vào cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ.
Trước quyết định của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc cũng không kinh ngạc.
Cậu chỉ hỏi Lâm Thu Thạch một câu: “Anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.
”
“Độ khó của cánh cửa thứ chín sẽ tương đối cao, tôi cũng không dám bảo đảm sẽ đưa anh an toàn trở ra.
” Nguyễn Nam Chúc nói thẳng: “Có khả năng đây sẽ là cánh cửa cuối cùng của anh đó.
”
Lâm Thu Thạch nói: “Không sao hết.
”
Nguyễn Nam Chúc chăm chú nhìn vẻ mặt của Lâm Thu Thạch một lát, gật gật đầu ý bảo mình đã biết.
Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy có vẻ như cậu muốn nói gì đó, tuy rằng cuối cùng Nguyễn Nam Chúc cũng chẳng nói lời nào.
Sau khi xác định Lâm Thu Thạch muốn tiến vào cánh cửa thứ chín, Nguyễn Nam Chúc liền đem manh mối nói cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch mở mảnh giấy nhỏ ra nhìn sơ qua, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là manh mối?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ừm.
”
Chỉ thấy trêи tờ giấy viết một câu: Dĩ đồng vi kính, khả dĩ chính y quán; dĩ cổ vi kính, khả dĩ tri hưng thế; dĩ nhân vi kính, khả dĩ minh đắc thất*.
*Dịch văn: Lấy đồng làm gương thì có thể chỉnh sửa lại mũ áo; lấy lịch sử làm gương thì có thể biết được thịnh suy đổi thay; lấy người làm gương thì có thể minh bạch được mất.
“Có nghĩa là gì?” Lâm Thu Thạch nhớ đây là danh ngôn của vua Lý Thế Dân thời Đường, còn được trích dẫn vào sách giáo khoa, nhưng đặt vào bối cảnh trong cánh cửa thì manh mối như vậy chẳng khác nào không có.
“Không biết.
” Nguyễn Nam Chúc nói, “Gợi ý của các cánh cửa càng về sau sẽ càng mơ hồ vậy đấy, không có định hướng rõ như trước nữa, cho nên tình hình cụ thể như thế nào sau khi vào cửa mới biết.
”
Lâm Thu Thạch nhìn manh mối thêm một lúc rồi ừ một tiếng.
Thời gian vào cửa được xác định cụ thể là vào ngày 15 tháng sau, điều này do Trình Nhất Tạ nói cho Lâm Thu Thạch.
Sau khi biết Lâm Thu Thạch sẽ cùng vào cửa với mình, phản ứng của cậu ta rất bình tĩnh, giống như sớm đoán được Nguyễn Nam Chúc sẽ dẫn Lâm Thu Thạch theo.
Có lẽ Trình Nhất Tạ là người kiệm lời nhất trong biệt thự, cậu ta có thể im lặng cả ngày, ngoại trừ những lúc giáo huấn cậu em trai.
Tuy Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí là anh em song sinh, nhưng tính cách hai người lại khác nhau một trời một vực.
Trình Thiên Lí suốt ngày la la hét hét như đứa trẻ không biết lớn, còn Trình Nhất Tạ lại tỏ ra chín chắn vô cùng.
Còn một thời gian nữa mới tới ngày vào cửa, Lâm Thu Thạch tiếp tục nằm dài trong biệt thự nghỉ ngơi.
Có lần Đàm Tảo Tảo cùng vị ảnh đế Trương Dặc Khanh kia đến chơi, còn dẫn theo người mang Trương Dặc Khanh vào cửa.
Anh chàng này tên là Bạch Minh, từ ngoại hình tới khí chất đều vô cùng sáng lạn, mái tóc xoăn xoăn tự nhiên, mỗi khi cười rộ lên sẽ xuất hiện lúm đồng tiền đáng yêu bên má.
Nói thật, Lâm Thu Thạch khó mà hình dung người như vậy lại là một tay lão làng trong cánh cửa.
Anh thật sự có hơi tò mò người tên Bạch Minh này ở trong cửa sẽ có dáng vẻ ra sao.
Nhưng mà vấn đề này bàn đến thì có hơi xâm phạm quyền riêng tư, cho nên Lâm Thu Thạch cũng không hỏi.
Trạng thái của Trương Dặc Khanh so với trước đó có vẻ tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn bộ dạng suy sụp tới phát điên kia nữa.
Bạch Minh cũng cảm thấy rất hứng thú với Lâm Thu Thạch, đương nhiên trước mặt Nguyễn Nam Chúc không dám giở trò quá rõ ràng, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn chú ý tới ánh mắt đánh giá như có như không của anh ta.
“Phim điện ảnh của Dặc Khanh giữa tháng 5 sẽ bắt đầu công chiếu, mọi người nhất định phải đi xem đó nha.
” Chuyện đầu tiên Bạch Minh làm sau khi đến biệt thự chính là phân phát vé vào cửa buổi công chiếu phim của Trương Dặc Khanh, “Tôi mới chỉ xem phiên bản chưa được biên tập thôi, nhưng mà vẫn đẹp hết nấc.
”
Trương Dặc Khanh ngồi bên cạnh nghe Bạch Minh PR không lấy tiền cho mình, sắc mặt trông có vẻ hơi khó coi.
Lâm Thu Thạch đoán đó là bởi vì anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ……
“Dặc Khanh thật sự quá sức lợi hại, tôi siêu cấp thích cậu ấy.
” Bộ dáng Bạch Minh thổ lộ quả đúng là kẻ đã bị chìm đắm trong ái tình, ngày thường thì còn ổn, nhưng mà bây giờ lại làm trò tâng bốc ngay trước mặt đương sự thì đúng là làm người ta chịu không nổi.
Lâm Thu Thạch tận mắt nhìn thấy Trương Dặc Khanh tuy mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng, ra vẻ trấn định đứng lên nói muốn ra ban công rít điếu thuốc.
Lâm Thu Thạch đem cảnh này thu vào mắt mà âm thầm buồn cười, anh chàng Bạch Minh này cũng coi như là trị được Trương Dặc Khanh rồi.
Đàm Tào Tào cũng không thèm khách khí mà phá ra cười ha hả.
“Tào Tào, có phải cô sắp vào cửa rồi phải không?” Lâm Thu Thạch tính toán thời gian, cảm thấy cánh cửa tiếp theo của Đàm Táo Táo rất nhanh sẽ tới.
“Ừ.
” Đàm Tào Tào gật đầu, “Lần này là Trần Phi mang tôi vào…… Còn cậu, qua được mấy cánh cửa rồi?”
Lâm Thu Thạch nói: “Vẫn ở cửa thứ sáu thôi.
” Anh không nói về chuyện mình muốn cùng bọn Nguyễn Nam Chúc tiến vào cánh cửa thứ chín.
“Ồ……” Đàm Tào Tào hơi thất thần, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lâm Thu Thạch hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.
” Đàm Tào Tào thở dài, “Chỉ là đang nghĩ cánh cửa sau này phải làm gì bây giờ.
” Cô cũng không thể giống Nguyễn Nam Chúc hay Lâm Thu Thạch hoàn toàn bỏ mọi công việc ở thế giới hiện thực để chuyên tâm vượt cửa, cũng không có dũng khí không ngừng vào cửa tìm kinh nghiệm.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc lúc cô gặp phải những cánh cửa cấp cao sẽ lành ít dữ nhiều, huống hồ sau cánh cửa thứ sáu, dù cho là Nguyễn Nam Chúc cũng hầu như không nhận.
Nghe nói sau cánh cửa thứ sáu, độ khó của cửa sẽ càng ngày càng khó lường.
Biến hóa khó lường tới mức nào thì Đàm Táo Táo cũng không rõ, nhưng dù sao cũng là rất khó.
Mọi người hàn huyên một lúc, lại cùng ăn bữa trưa.
Lâm Thu Thạch từ trong cuộc đối thoại của Nguyễn Nam Chúc cùng Bạch Minh biết được hai người bọn họ đã quen biết nhau hơn bốn năm, cũng coi như là như lão bằng hữu.
Bạch Minh đã qua cánh cửa thứ chín, đang chờ cánh cửa thứ mười.
Cơm nước xong, Bạch Minh cùng Nguyễn Nam Chúc đi tới thư phòng, hai người có vẻ như có chuyện gì bí mật muốn thảo luận với nhau.
Đàm Táo Táo liền lôi kéo Lâm Thu Thạch cùng Trương Dặc Khanh ngồi dưới lầu chơi trò chơi.
Rốt cuộc hai người nói chuyện gì Lâm Thu Thạch không biết, nhưng khi bọn họ từ trêи lầu xuống, ánh mắt đều phóng tới trêи người anh.
Lâm Thu Thạch hơi sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.
” Bạch Minh cười, “Chỉ là hơi tò mò về anh.
”
Lâm Thu Thạch: “Tò mò?”
Bạch Minh nói: “Chẳng lẽ anh cảm thấy mình không có chỗ nào đặc biệt à?”
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Đặc biệt thích mèo?” Lúc anh nói lời này còn đang lén lén lút lút nhéo đệm thịt của Hạt Dẻ, Hạt Dẻ nghiêng mắt khó chịu nhìn anh.
Nguyễn Nam Chúc: “……” Đây cũng coi như là một chỗ đặc biệt nhỉ.
Bạch Minh nghe vậy nở nụ cười, nói: “Anh đúng là rất thú vị.
” Anh ta cũng không nói thêm gì về Lâm Thu Thạch, ngồi thêm một lúc liền cùng Trương Dặc Khanh và Đàm Táo Táo rời đi.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có chỗ nào đặc biệt địa phương hả?”
Nguyễn Nam Chúc nhìn anh một cái: “Anh thấy sao?”
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ mãi không ra.
Nguyễn Nam Chúc: “Anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào đó bất bình thường sao?”
Lâm Thu Thạch: “Không có.
”
Nguyễn Nam Chúc đứng lên: “Không có thì thôi.
” Cậu nói xong liền xoay người đi, không cho Lâm Thu Thạch cơ hội hỏi thêm.
Lâm Thu Thạch lại đột nhiên cảm thấy tâm tình Nguyễn Nam Chúc có vẻ như không tốt lắm……
Trình Thiên Lí cũng biết bọn họ muốn vào cánh cửa thứ chín.
Cậu nhóc cực kỳ lo lắng, tới mức lập cả bàn thờ trong phòng của mình, nghiêm túc tế bái.
Lâm Thu Thạch cũng bị cậu nhóc kéo đi thắp ba nén nhang.
“Nhất định phải phù hộ cho mọi người bình an trở về.
” Vẻ mặt Trình Thiên Lí vô cùng thành kính.
Lâm Thu Thạch vốn là không tin vào mấy chuyện này, nhưng thế giới bên trong cánh cửa lại làm thế giới quan của anh đảo lộn tùng phèo, cho nên cũng không dám nói ra lời gì bất kính trước bàn thờ.
“Em sợ quá.
” Trình Thiên Lí thắp nhang xong thì ngồi lên giường trong phòng ngủ của mình mà lẩm bẩm với Lâm Thu Thạch, “Thật sự là cực kỳ cực kỳ sợ.
”
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.
” Lâm Thu Thạch sờ sờ đầu cậu, Trình Thiên Lí mới mười sáu tuổi, cũng chỉ là cậu nhóc choai choai, “Có Nguyễn ca của nhóc nữa mà.
”
“Dạ.
” Trình Thiên Lí nói, “Em muốn trở nên lợi hại hơn một chút, đến lúc đó, đến lúc đó là có thể……” Cậu nói tới đây thì có vẻ hơi ngượng ngùng.
Lâm Thu Thạch hỏi hắn: “Có thể gì?”
Trình Thiên Lí nói: “Có thể biến thành em bảo vệ cho anh hai rồi!” Cậu nhóc ưỡn ngực, bộ dáng cực kỳ đắc ý.
Lâm Thu Thạch cười: “Ừ, vậy nhóc phải nỗ lực hơn nữa.
” Có vài thời điểm Trình Thiên Lí thoạt nhìn đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu.
Trình Thiên Lí nói: “Tuy rằng anh hai tính tình không tốt, lại ghét bỏ em.
Nhưng mà ai bảo anh ấy lại là anh hai em chứ.
” Cậu nhóc nằm trêи giường, lầm bầm lầu bầu, “Lại còn lớn lên giống em như đúc nữa……”
Lâm Thu Thạch ngồi ngay bên cạnh lẳng lặng nghe.
Kỳ thật anh không cảm nhận được thủ túc chi tình* trong miệng Trình Thiên Lí là thế nào.
Từ nhỏ anh đã không được tiếp xúc với cái gì gọi là bầu không khí gia đình linh tinh gì đó, cũng không có anh chị em gái.
Sống đến 26 tuổi, ngay cả người yêu cũng không có.
Lâm Thu Thạch nghĩ như thế, chợt cảm thấy nhân sinh có chút tiếc nuối.
Nếu như anh chết ở trong cánh cửa, cảm giác như đời này rất nhiều chuyện đều chưa từng trải qua.
*thủ túc chi tình: tình cảm anh em khăng khít như thể chân tay
Thời gian cánh cửa kia của Trình Nhất Tạ mở ra ngày càng tới gần hơn.
Không khí trong biệt thự cũng trở nên căng thẳng.
Trừ Nguyễn Nam Chúc ra, cấp bậc cánh cửa của Trình Nhất Tạ là cao nhất.
Lâm Thu Thạch tính toán đại khái thời gian Trình Nhất Tạ mở cánh cửa đầu tiên, phát hiện cậu ta lúc mười một mười hai tuổi đã bắt đầu vào cửa.
Tuổi nhỏ như vậy đã có thể thoát ra khỏi nhiều cánh cửa thế, Trình Nhất Tạ thật là lợi hại.
Mà em trai cậu Trình Thiên Lí mới chạy đến cửa thứ sáu, cánh cửa thứ nhất của hai người cách nhau cũng ít nhất vài năm.
Lần này Nguyễn Nam Chúc không bắt Lâm Thu Thạch mặc nữ trang.
Vừa cảm thấy cực kỳ may mắn, ở sâu trong nội tâm Lâm Thu Thạch lại sinh ra một tia tiếc nuối.
Sau khi phát hiện loại cảm giác tiếc nuối này, anh bị dọa nhảy dựng, không ngờ loại chuyện như mặc nữ trang này còn có thể gây nghiện.
Đương nhiên, Lâm Thu Thạch rất nhanh đã loại bỏ cái cảm giác tiếc nuối này, vẫn rất vui vẻ vì mình không cần phải giả làm người câm nữa —— dù sao thì chuyện tập giả giọng thì anh vẫn không có năng khiếu học lắm.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã sắp tới lúc vào cửa.
Thời tiết cũng dần dần nóng hơn, Lâm Thu Thạch ăn cơm tối xong, lúc ngồi trêи ban công tiêu cơm thì thấy Trình Nhất Tạ đang đứng trong hoa viên dưới lầu.
Vẻ mặt của cậu ta vô cùng nghiêm túc, trong tay cầm một điếu thuốc đang chậm rãi hút.
Lâm Thu Thạch trêи cao nhìn xuống, nghĩ nghĩ một lúc rồi kêu cậu ta một tiếng: “Trình Nhất Tạ!”
Trình Nhất Tạ ngẩng đầu.
Lâm Thu Thạch lớn tiếng nói: “Vị thành niên không được hút thuốc ——”
Trình Nhất Tạ nhíu mày.
Diện mạo cậu ta cùng Trình Thiên Lí có chín phần tương tự, điểm bất đồng duy nhất đó là khí chất lãnh đạm trêи người.
Tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cỗ khí chất kia lại có thể cho người ta cảm giác được người này rõ ràng không nên chọc vào.
Cậu ta nghe Lâm Thu Thạch nói xong, vậy mà thật sự dập điếu thuốc.
Lâm Thu Thạch móc từ trong túi ra một nắm kẹo, từ lầu hai ném xuống: “Ăn cái này nè.
”
Kẹo đủ mọi sắc màu rơi trêи mặt cỏ xanh mướt, như là pháo hoa nổ tung, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Trình Nhất Tạ khom lưng, nhặt lên một viên kẹo, bóc giấy gói liền nhét vào trong miệng.
Lâm Thu Thạch cười tủm tỉm nhìn cậu: “Ngon không? Viên màu tím đó là hương nho ——” Kẹo này là kẹo trái cây anh mua ở trêи mạng, hương vị cũng không tệ.
Trình Nhất Tạ nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ cẩn thận đem tất cả kẹo rơi dưới đất nhặt lên, nhét vào trong túi rồi xoay người đi.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng cậu ta mà cảm thấy vui vẻ.
Tuy Trình Nhất Tạ vào cửa trước anh, nhưng ở trong mắt anh, Trình Nhất Tạ cũng chỉ là một cậu nhóc vẫn chưa đầy 18 tuổi.
Một ngày trước khi vào cửa, Nguyễn Nam Chúc lại mặc một thân nữ trang, ba người đều mang hảo cái vòng tay đặc thù kia, bắt đầu chờ đợi cánh cửa đến.
Tâm trạng của Trình Thiên Lí trở nên vô cùng lo âu, đi đi lại lại trong phòng không ngừng.
Cuối cùng Trình Nhất Tạ chịu không nổi, nhíu mày nói: “Chú mày đi đi lại lại cái gì, mắt anh mày sắp hoa lên rồi này.
”
Trình Thiên Lí vô tội nói: “Em đi dạo cũng không được sao.
”
Trình Nhất Tạ: “Không được.
”
Trình Thiên Lí: “…… Hừ, vậy em không ngừng, em càng muốn đi.
” Ngoài miệng tuy rằng nói muốn tiếp tục đi, nhưng cuối cùng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, chộp qua Bánh Gối bên cạnh liền điên cuồng xoa nắn.
Bánh Gối bị Trình Thiên Lí xoa nắn tới mức đầu óc choáng váng, trừng đôi mắt đen láy mắt ủy khuất rêи ư ử.
“Đừng dày vò nữa.
” Trình Nhất Tạ lại nói.
Trình Thiên Lí: “Oa, anh đúng là quá đáng, này không cho em làm, kia cũng không cho em làm ——”
Trình Nhất Tạ cũng không hé răng, cứ như vậy mặt không cảm xúc nhìn Trình Thiên Lí.
Hai người giằng co hơn mười giây, Trình Thiên Lí không ngoài ý muốn lại lần nữa bị thua, cụp mắt tiếc nuối buông cặp ʍôиɠ no tròn mây mẩy của Bánh Gối ra, trơ mắt nhìn nó chạy.
Trình Nhất Tạ nhìn đồng hồ.
Trình Thiên Lí nhìn động tác của Trình Nhất Tạ, cảm xúc càng thêm nôn nóng.
Môi cậu mấp máy một lúc, thốt ra một câu gần như không thể nghe thấy: “Nhất định phải trở về nha.
”
Trình Nhất Tạ ngước mắt nhìn cậu nhóc một cái.
“Nè, em đang nói chuyện với anh đó.
” Trình Thiên Lí nói, “Anh có nghe hay không, Trình Nhất Tạ, anh nhất định phải trở về đó.
” Hình như cậu nhóc phải tích cóp hết tất cả dũng khí mới dám đem lời này nói ra, “Nhất định phải trở về!”
Trình Nhất Tạ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trình Thiên Lí lúc này mới vừa lòng, lại lẩm bẩm nói vài lời dặn dò khác.
Lúc anh em hai người tương tác với nhau, Lâm Thu Thạch ngồi ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy lúc Trình Thiên Lí lẩm bẩm, khóe miệng Trình Nhất Tạ hơi hơi nhếch lên một chút, nhưng mà độ cong quá nhỏ, giây lát lướt qua, rất dễ dàng làm người cảm thấy đây là ảo giác.
Thời gian vào cửa là chạng vạng ngày hôm sau.
Lâm Thu Thạch ăn cơm xong, trở về phòng mình.
Anh ngồi trước máy tính, mới vừa ấn nút khởi động máy, trêи người lại xuất hiện một loại cảm giác vô cùng kỳ dị.
Cảm giác này rất quen thuộc —— cửa mở.
Lâm Thu Thạch đứng dậy, mở cửa phòng ngủ, không ngoài ý muốn thấy trêи hành lang xuất hiện mười hai cánh cửa sắt.
Trong đó đã có tám cánh bị dán giấy niêm phong, ba cánh còn lại không cách nào mở ra.
Cánh cửa duy nhất có thể mở ra, chính là cánh cửa thứ chín thuộc về Trình Nhất Tạ.
Lâm Thu Thạch đi tới trước cửa, kéo cửa sắt ra —— cảnh sắc xung quanh xoay chuyển, Lâm Thu Thạch xuất hiện trêи một con đường trống trải.
Sau khi nhìn cảnh sắc chung quanh, biểu tình anh hơi có chút kinh ngạc, bởi vì bốn phía cũng không phải rừng không ʍôиɠ quạnh, mà là phố xá buôn bán phồn hoa.
Biển quảng cáo đủ mọi màu sắc treo hai bên đường, tuy rằng lúc này hầu hết cửa hàng đã đóng cửa do quá muộn, nhưng mơ hồ có thể tưởng tượng ra ban ngày cảnh tượng sẽ náo nhiệt như thế nào.
Con đường dưới chân anh cực kỳ bằng phẳng, Lâm Thu Thạch theo con đường đi về phía trước, thấy được một tòa khách sạn cao ngất ẩn hiện trong làn mây mù.
Mặt tường bên ngoài khách sạn dán đầy kính phản quang đặc thù, tựa như một tòa nhà cao tầng dùng gương đắp thành, hấp thu tất cả ánh sáng xung quanh, ở trong bóng đêm tối tăm cũng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lâm Thu Thạch nhìn cái khách sạn này, lại đột nhiên nghĩ tới một từ: Tính hướng sáng.
Tính hướng sáng là một tập tính của sinh vật, thể hiện ở trêи động vật và cả thực vật, rõ ràng nhất chính là trong màn đêm sẽ hướng tới nguồn sáng mà lao tới, mặc dù thứ kia có thể là ngọn lửa đốt cháy sinh mạng chúng.
Con người cũng coi như là một loại sinh vật nhỉ, Lâm Thu Thạch nghĩ.
Ở trong bóng đêm tối đen như mực, thấy ánh sáng chung quy sẽ muốn hướng đến đó mà không suy nghĩ đằng sau ánh sáng đó rốt cuộc là cái gì.
Cửa khách sạn mở rộng, Lâm Thu Thạch chậm rãi đi vào, nhìn thấy bên trong đại sảnh đã có tám, chín người đứng.
Những người này đã chia nhóm xong, thấy Lâm Thu Thạch đi vào, hầu hết mọi người đều lộ ra ánh mắt đánh giá hoặc là vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này đây, Lâm Thu Thạch không gặp cảnh người mới khóc la trong này.
Với độ khó của cánh cửa thứ chín, nếu thật sự có người mới thì Lâm Thu Thạch chỉ có thể nghi ngờ rằng lính mới kia chắc sẽ chết ngay một giây sau thì mới bị kéo vào bên trong cánh cửa.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Thu Thạch không tìm được người mình muốn tìm, anh liền tìm đại một cái sô pha ngồi xuống, bắt đầu quan sát tình huống chung quanh.
Hiện tại tính cả anh tổng cộng có chín người, năm nam bốn nữ, trông có vẻ như đã chia thành ba nhóm.
Có lẽ đều là tay già đời, những người này cũng không thèm vờ như không quen biết đối phương mà khe khẽ thì thầm với nhau, thấp giọng thảo luận về chuyện trong cánh cửa này.
Lâm Thu Thạch ngồi một lúc trêи sô pha mới nhìn thấy hai người từ bên ngoài bước vào.
Một cao một thấp, người cao là một cô gái mặc váy dài, còn thấp là một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng.
Tuy rằng diện mạo hoàn toàn khác nhau, Lâm Thu Thạch vẫn có thể dựa vào quần áo và sắc mặt để nhận ra thân phận của hai người —— đúng là Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Nhất Tạ.
Hai người họ cũng thấy Lâm Thu Thạch ngồi trêи ghế sô pha Lâm Thu Thạch, liền đi tới chỗ anh.
“Đông đủ chưa nhỉ?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Hẳn là vẫn chưa.
” Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, “Có người vẫn còn đang trông ngóng ra ngoài, chắc là đang đợi đồng đội.
”
Nghe vậy, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục sức quan sát của Nguyễn Nam Chúc, hình như chỉ vừa mới vào đây chưa tới mấy phút mà cậu đã có thể nắm bắt được gần hết tin tức xung quanh.
Quả nhiên, ước chừng ba bốn phút sau, bên ngoài lại có hai người bước vào, cũng là một nam một nữ, vừa vào liền đi tới một góc.
Lâm Thu Thạch thấy hướng bọn họ đi tới liền hơi kinh ngạc: “Bọn họ…… Một nhóm có tới 5 người?”
Nguyễn Nam Chúc: “Chắc vậy.
”
“Trong cánh cửa có ưu thế của số đông sao?” Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
“Xét từ một góc độ nào đó thì cũng không phải là không có.
” Nguyễn Nam Chúc dựa vào sô pha, nói, “Anh mang theo nhiều người một chút, không phải có thể loại thêm vài cái điều kiện tử vong sao.
”
Lâm Thu Thạch: “……”
Nguyễn Nam Chúc liếc vào trong góc một cái, lạnh lùng cười cười: “Có người vì sống sót mà chuyện gì cũng có thể làm được.
”
Có người lúc vào cửa, vì để loại trừ điều kiện tử vong, sẽ cố ý mang rất nhiều người mới vào cùng.
Những lính mới đó cái gì cũng không hiểu, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không phải chuyện lớn, đối với kẻ dẫn bọn họ tiến vào mà nói, đây ngược lại là chuyện tốt —— Có bọn lính mới chiếm vài vị trí trong danh sách tử vong ngày đó, dựa theo quy tắc của cửa, số lượng người mất mạng mỗi ngày đều có hạn chế, cho nên như vậy kẻ đó lại an toàn.
Lâm Thu Thạch không nghĩ tới còn có thể như vậy: “Những người mới đó nguyện ý tiến vào sao?”
“Sao lại không muốn.
” Nguyễn Nam Chúc lười nhác nói, “Có người muốn chỉ cần ăn một miếng là no say.
”
Ai mà không muốn loại trừ những hiểm nguy trung gian mà trực tiếp thông qua cánh cửa thứ chín chứ.
Nguy hiểm cùng lợi ích thông thường đều ngang nhau, muốn đạt được gì đó, ắt cũng phải trả giá bằng thứ tương tự.
Nhân sinh cũng là như thế.
Cuối cùng mọi người cũng đã đông đủ, tổng cộng có mười bảy người, có lẽ chia thành năm sáu nhóm.
Trong đó nhóm có nhiều người nhất kia tổng cộng có năm người, Lâm Thu Thạch rõ ràng cảm giác được người dẫn đầu của nhóm đó chính là một cô gái trông không hiền lành lắm, có vẻ như cô ta chính là lãnh đạo của nhóm năm người này.
Mọi người tụ tập ở trong đại sảnh, tiếng trò chuyện ồn ào càng ngày càng lớn.
Đúng lúc này, từ trong thang máy xuất hiện một người mặc quần áo phục vụ bước ra, trong tay cầm một xấp thẻ phòng, mỉm cười nhìn người đang tụ tập trong đại sảnh.
“Xin lỗi đã để các vị đợi lâu.
” Nhân viên phục vụ nói, “Đây chính là thẻ phòng của các vị.
”
Hắn bắt đầu phân phát thẻ phòng cho mọi người.
Trong đám người có người đặt câu hỏi: “Đây là phòng mấy người thế? Phòng đơn hay là phòng tiêu chuẩn?”
Nhân viên phục vụ nói: “Là phòng tiêu chuẩn ạ.
” Hắn cười cười, “Thẻ phòng màu đỏ chính là phòng có một giường lớn, thẻ màu trắng là phòng đôi, màu xanh lục là phòng ba người, nhưng có người phải ngủ sô pha.
” Giọng nói hắn ta rất dịu dàng, “Hoan nghênh mọi người tới du lịch, hy vọng mọi người tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở đây.
”
Hóa ra thân phận của bọn họ là khách du lịch, Lâm Thu Thạch thầm nghĩ trong lòng.
“Khi nào chúng tôi kết thúc chuyến du lịch?” Cô gái dẫn đầu nhóm năm người kia đột nhiên mở miệng, “Xung quanh đây có điểm du lịch nào sao?”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Ngày mai sẽ các vị sẽ được phát một cuốn sách hướng dẫn du lịch, trong đó sẽ có thông tin về các điểm du lịch xung quanh.
” Hắn phân phát hết thẻ phòng cho mọi người, “Hôm nay xin mọi người về phòng nghỉ ngơi thật tốt nhé.
”
Lâm Thu Thạch đứng dậy, đi lấy một tấm thẻ phòng màu xanh lục.
Người phục vụ nói thẻ phòng màu xanh lục là phòng có thể cho ba người ở, bọn họ ba người vừa lúc thích hợp.
Lục tục phân chia thẻ phòng xong, mọi người liền lần lượt tản đi.
Ba người Lâm Thu Thạch bọn họ ở phòng 34.
Trêи mặt đất phủ một tấm thảm thật dày, hành lang phảng phất mùi huân hương* nồng đậm.
*Huân hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( an thần , tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ…), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.
v.
v
Đèn hành lang rất u ám.
Sau khi bọn họ tới phòng liền cắm thẻ phòng vào công tác nguồn điện, đèn trong phòng liền bật sáng lên.
Lâm Thu Thạch đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Anh nhìn thấy thành phố đang chìm trong bóng đêm, không khí tĩnh mịch tràn ngập mọi góc phố, thậm chí ngay cả ánh đèn đường cũng không thấy được —— nhưng mà lúc anh từ bên ngoài đi vào, rõ ràng đèn đường vẫn còn mở.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Căn phòng này đúng là rất thú vị.
”
Lâm Thu Thạch quay đầu: “Hả?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Chỗ nào cũng có gương.
”
Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện trong phòng đúng là có rất nhiều gương, không ngờ tới nhất là ngay cả trêи sàn nhà cũng có một tấm.
Mà nhìn thấy gương, Lâm Thu Thạch liền không tự chủ được mà nhớ tới câu ‘lấy đồng làm gương’ trong manh mối kia.
Trực giác của anh mách bảo chìa khóa sẽ có liên quan tới gương, nhưng manh mối quá ít, trong thời gian ngắn không thể nắm rõ được.
Trình Nhất Tạ nhìn chằm chằm tấm gương dưới chân, im lặng một lúc lâu, mãi đến lúc Lâm Thu Thạch định đi ra chỗ khác, cậu ta đột nhiên nhỏ giọng nói một câu:
“Đây là gương hai mặt.
”
Mặt Lâm Thu Thạch cứng đờ.
Giọng Trình Nhất Tạ rất chậm, cậu nói: “Người ở lầu dưới có thể thấy phòng của chúng ta.
”
Nguyễn Nam Chúc nghe thấy lời này, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống váy của mình: “Vậy không phải là bị thấy hết rồi sao.
”
Trình Nhất Tạ: “……”
Lâm Thu Thạch: “……”
Nguyễn Nam Chúc: “Nghĩ lại cũng có hơi ngại nha.
”
Lâm Thu Thạch: “……” Cậu ngại thì còn vén váy lên làm gì……