Trong Trích Tinh đài có Quỳnh lâu, là nơi tối cao trong cấm cung Ngọc Kinh, dùng để quan sát tinh tượng. Thương Nhung ở cấm cung mười bốn năm, được Lăng Sương đại chân nhân dạy dỗ lý học cùng đan dược, ngoại trừ mỗi ngày cần thực hành khóa sớm, nàng cũng cần thường xuyên vào Trích Tinh đài tu hành cầu phúc, là vì thanh tiếu*. *thanh tiếu: nghi lễ thanh tẩyHôm nay lại có thanh tiếu, đạo sĩ Tinh La quan ở ngoài điện gõ vang từng hồi chuông đồng, cung nga hứng sương sớm đã thu thập được vào trong đỉnh, trì tụng kinh văn, nhờ vào khí cực dương cực thuần khi ánh mặt trời vừa dâng lên để luyện hóa một canh giờ (2h), lại giao cho cung nga nấu với linh chi Đinh Châu, mới có thể thành trà Thần Thanh Vĩnh Ích kéo dài tuổi thọ. Linh chi Đinh Châu vô cùng trân quý, Thuần Thánh Đế đăng cơ 31 năm, mỗi một cây linh chi Đinh Châu không ngoại lệ đều bị tiến vào cung. Y theo quy củ trước kia, trà Thần Thanh Vĩnh Ích đều chỉ có hai ly, một chén dâng đến ngự tiền, một chén khác đưa đến trước bàn Thương Nhung. Nhưng hiện giờ lại không giống vậy, hôm nay Thuần Thánh Đế có khẩu dụ, lại ban một chén cho Mộng Thạch, đại điện hạ chân chính mới trở về không lâu. “Công chúa, mời dùng trà. ”Thương Nhung tĩnh tọa trên đệm mềm trong điện, một đạo đồng mang trà Thần Thanh Vĩnh Ích đến trước bàn, thanh âm non nớt, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc. Thương Nhung rũ mắt, hơi nóng từ chén trà phả vào mặt, nàng cũng không uống, lại hỏi hắn: “Đại điện hạ cũng tới sao?”“Mời công chúa dùng trà. ”Tiểu đạo đồng cúi đầu, lại không đáp, chỉ lặp lại. Mấy đạo đồng đi theo bên cạnh Lăng Sương đại chân nhân luôn luôn như thế, có một khuôn mặt còn non nớt, nhưng không có một chút hoạt bát hồn nhiên nào của trẻ nhỏ. Thương Nhung bưng chén trà lên, lại nghe ngoài điện bỗng nhiên truyền đến chút động tĩnh hỗn loạn, có cung nga kinh hô khóc thút thít, đạo sĩ lạnh giọng quát lớn, nàng lập tức đứng dậy, tiểu đạo đồng lại ngăn trước người nàng, nói: “Công chúa chưa cầu phúc xong, không thể đứng dậy. ”Cửa điện bỗng nhiên mở ra, ánh mặt trời còn chưa lộ rõ nhiệt độ nóng cháy nhất của nó, chỉ bày ra ánh sáng trong trẻo có thể soi thành bóng người trên mặt đất, vài đạo sĩ tiến vào hành lễ với Thương Nhung trước, ng·ay sau đó liền đi châm dầu vào đèn trong điện. Mà Thương Nhung nhân cơ hội này, thấy rõ một cung nga b·ất t·ỉnh nhân sự được vài tên hoạn quan vội vàng tới rồi nâng ra ngoài điện, chỉ còn lại vài cung nga sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, áo vải thô toàn thân cũng nhăn bèo nhèo, dung nhan mỏi mệt. Thương Nhung biết, các nàng là cung nga chuyên lấy sương sớm. “Đêm qua nàng đã nóng lên, còn vài tỷ muội khác cũng sinh bệnh, xin đại chân nhân cho các nàng nghỉ ngơi mấy ngày……” Một cung nga nước mắt liên miên, uốn gối quỳ lạy vị Lăng Sương đại chân nhân đang đả tọa trên cao. “Bất quá chỉ lấy chút sương sớm, đám nô tỳ các ngươi lại kiều quý như thế?” Một đạo sĩ trẻ người mặc đạo bào xám dựng thẳng mi lên, “Sinh bệnh cũng không biết tìm y quan? Chậm trễ bệ hạ cùng công chúa dùng trà, các ngươi có mấy cái đầu?”Cung nga đang quỳ thẳng tắp thân mình mềm nhũn xuống, b·iểu t·ình suy sụp, nước mắt trên mặt cũng dừng, nàng nhẹ nâng hai mắt ửng đỏ, nhìn góc áo không dính bụi trần của vị Lăng Sương đại chân nhân nhẹ phất trong gió, mà bên kia cửa điện, vị công chúa trên người mặc váy áo lụa tuyết hạc văn viền bạc, búi tóc đen nhánh, thoa hoàn điểm xuyết ở giữa, khuôn mặt mảnh khảnh nhưng vẫn đẹp đến kinh người, khiến người nhìn thấy, liền biết nàng sinh ra đã cao cao tại thượng. Cung nga đè nén chua xót bi phẫn trong đáy mắt, nước mắt tí tách nhỏ giọt, giữa khe hở gạch lát trên mặt đất, nàng phát hiện một mảnh cánh hoa khô vàng, đó mới là các nàng, những người cùng chịu chung số mệnh. Đây không phải lần đầu tiên Thương Nhung nhìn thấy ánh mắt nhút nhát, rồi lại nhịn không được lộ vẻ oán giận như vậy. Chén trà trong tay tưởng như càng ngày càng nặng, nhưng mà tiểu đạo đồng trước người vẫn còn đang thúc giục nàng mau chóng uống trà. “Công chúa. ”Đạo sĩ trẻ tiến vào, thấy công chúa đứng ở nơi đó vẫn chưa chuyên tâm cầu phúc, chén trà bưng trong tay vẫn còn chậm chạp không uống, liền cúi đầu cung kính nói: “Công chúa, trà này nếu qua canh giờ, sẽ mất đi hiệu dụng của nó, bệ hạ ban tặng, mong công chúa quý trọng. ”Mà Thương Nhung còn đang nhìn mấy cung nga ngoài điện, nàng bỗng nhiên nói: “Đi mời y quan Thái Y Viện đến đây chẩn trị cho các nàng. ”“Này……”Đạo sĩ kia ngẩng đầu. “Hôm nay ta không muốn uống trà. ”Thương Nhung buột miệng thốt ra, đối diện với tầm mắt kinh nghi bốn phía, lông mi nàng khẽ nhúc nhích, ng·ay sau đó nhét chén trà vào trong tay tiểu đạo đồng, lại gọi nữ tì ngoài cửa: “Hạc Tử. ”Hạc Tử nghe công chúa gọi xoay người lại, nhưng không dám vào điện, chỉ vì hai bên có nữ đạo sĩ ngăn cản. “Công chúa……”Đạo sĩ trẻ mới muốn nói cái gì, lại đối diện với ánh mắt công chúa, thanh âm đột nhiên im bặt. “Thân thể ta không khoẻ, các ngươi cũng muốn cản sao?” Thương Nhung đỡ ngực, nhẹ nhăn mi lại. Đạo sĩ trẻ nhất thời không biết làm thế nào cho phải, chỉ thấy tiểu công chúa đã vòng qua tiểu đạo đồng, những nữ đạo sĩ ở cửa điện không dám đụng vào công chúa, nam đạo sĩ càng không dám tiếp cận, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt, nhìn tiểu công chúa được Hạc Tử đỡ rời đi. “Đại chân nhân……”Đạo sĩ trẻ thật cẩn thận, đến dưới ngọc đài gọi. Lăng Sương đại chân nhân mở mắt ra. “Đại chân nhân, công chúa nàng chưa cầu phúc xong đã rời đi. ” Đạo sĩ trẻ lau lau mồ hôi trên thái dương, bẩm báo. Cái gì?Lăng Sương đại chân nhân nhăn mi, hắn nghiêng mặt vừa nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tiểu công chúa dáng người mảnh khảnh được nữ tì bên người đỡ đi xuống Trích Tinh đài. Thuần Linh cung làm tẩm cung của Thương Nhung, năm xưa khi mới xây, Thuần Thánh Đế đã hạ chỉ muốn làm ra bộ dáng tiên cung thế ngoại, vì thế Thuần Linh cung là cấm cung duy nhất được kiến tạo theo tranh cổ mô phỏng cung tiên, có núi đá cây rừng, thủy các đình đài. Sau chủ điện là một mảnh vách đá gập ghềnh, núi rừng sum xuê, ngược lại cũng dễ ẩn thân, Thập Ngũ dùng dây thừng đan thành võng giữa hai thân cổ thụ, còn chưa nằm thử trên đó, đã bị Chiết Trúc chiếm đoạt trước. “Giờ này ngươi vẫn còn chưa ra cung? Hôm nay không phải vị điện hạ kia muốn đi ra ngoài? Ngươi cũng nhân đó đi ra ngoài theo sao?. ” Thập Ngũ tức giận nói. Nơi này tuy có núi đá cây rừng, nhưng vẫn bị cung tường màu son vây khốn ở giữa, bất quá cho dù là sơn cảnh do người làm ra, nhưng bọn họ tự nhiên cũng không thể nhẹ nhàng ra cung. “Chờ một lát. ”Chiết Trúc lắc qua lắc lại trên võng. “Chờ cái gì?” Thập Ngũ mở quạt xếp ra, dựa trên cây, “Tiểu công chúa của ngươi không phải đi thanh tiếu sao? Nghe nói thanh tiếu cần mất cả nửa ngày. ”“Ta đã nói với nàng, nếu nàng không trở lại trước buổi trưa, ta liền đi tìm nàng. ”Cánh tay Chiết Trúc để trước mắt, chặn lại ánh sáng vụn vặt trong rừng cây tán lá lưa thưa. “Cấm cung là nhà nàng, cũng không phải là nhà của ngươi, ngươi làm sao muốn đi tìm nàng là có thể đi được, rõ ràng là hù dọa nàng. ” Thập Ngũ bật cười. “Nàng quá để tâm đến niềm vui của người khác, lại khiến mình bị ủy khuất,”Mặt mày Chiết Trúc đều giấu dưới cánh tay hắn, võng đong đưa, đuôi tóc hắn cũng đong đưa, “Nhưng ta mới mặc kệ người khác, ta chỉ cần nàng vui vẻ. ”“Tiểu Thập Thất,”Thập Ngũ thu liễm chút ý cười, “Mặc dù là đối đãi với người mình thích, ngươi cũng nên giữ lại cho mình chút đường sống, ta sớm đã nói với ngươi, nàng là công chúa, muốn cái gì không có? Ngươi hà tất lại đưa hết khế đất cùng chìa khóa kho tiền cho nàng? Nàng lại không dùng được. ”“Không phải chính ngươi nói, có dùng được hay không không quan trọng, quan trọng là tâm ý sao?” Chiết Trúc buông cánh tay, hơi thích ứng một chút với ánh sáng trước mắt, có chút bất mãn với Thập Ngũ lời nói việc làm trước sau bất nhất. “Ngươi biết thành thân là cái gì không?”Khi Thập Ngũ nói những lời này với hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà hắn thật sự sẽ đưa toàn bộ gia sản của mình cho tiểu công chúa. “Cũng không phải ta chưa từng thấy người khác thành thân. ”Chiết Trúc lười nhìn hắn. Thập Ngũ thật sự không biết mình nên nói cái gì tiếp theo, hắn xoa giữa mày cười ra tiếng, trong lòng biết thiếu niên này trước nay đều như vậy, hắn chưa bao giờ đặt thân phận công chúa trong lòng, cũng không quan tâm nguy hiểm nơi cấm cung, hắn chỉ để ý hắn thích. “Ngươi yên tâm, hiện giờ ngươi ta là người một đường, khi ngươi không ở trong cung, ta nhất định sẽ thay ngươi bảo vệ tốt nàng,” Thập Ngũ thưởng thức nan quạt, khuôn mặt tú nhã tẩm đầy ý cười, “Nhưng tiểu Thập Thất ngươi đừng quên, nếu ngươi nhìn thấy Trần Như Kính, phải hỏi giúp ta tin tức của phụ thân ta. ”Trần Như Kính là vị bằng hữu cũ 6 năm trước đã hẹn gặp mặt Diệu Thiện đạo sĩ tại Ngọc Kinh. “Ừm. ”Chiết Trúc không chút để ý đáp một tiếng, vuốt lá bạc trong tay, cân nhắc nên bắn con sâu nào trên cây, nhưng đột nhiên, hắn nghe thấy thanh âm đẩy cửa sổ. Bỗng dưng giương mắt. Tiểu công chúa váy áo tuyết trắng phiếm quang đang nhìn ngó xung quanh trong song cửa sổ màu son, đôi mắt tìm kiếm mọi nơi, lại chậm chạp không nhìn về phía bóng cây rậm rạp hắn ẩn nắp. Thập Ngũ mắt thấy thiếu niên lười nhác nằm trên võng bỗng đứng dậy, dưới chân hắn nương lực thân cây nhảy lên, mũi chân nhẹ điểm võng dây thừng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng vụt ra khỏi rừng cây. Trong cửa sổ Thương Nhung lui về phía sau hai bước, bị thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ. Bạc xà nhuyễn kiếm trên vòng eo thon hẹp của hắn lóe ánh áng, con ngươi trong trẻo hơi cong lên, nhẹ nhàng ngồi trên song cửa sổ, cười như không cười: “Sợ ta đi tìm nàng như vậy sao?”Thương Nhung là chạy về tới, trong đầu nàng tràn đầy ánh mắt kh·iếp đảm lại pha lẫn oán giận của những cung nga, những ánh mắt đó đè nặng trái tim nàng, lúc này cả người nàng đều là mồ hôi, khi nhìn thấy hắn trong lòng dường như mới cảm giác được một chút yên ổn. “Sao vậy?”Chiết Trúc cảm giác nàng có chút không thích hợp. “Ta thoát được khóa sớm, lại thoát luôn thanh tiếu, đại chân nhân nhất định rất tức giận. ” Nàng đi đến trước mặt hắn. “Hối hận?”Chiết Trúc hỏi nàng. Thương Nhung lắc đầu: “Ta chỉ đang suy nghĩ, mặc dù ta không nghe lời, cái gì cũng đều không thay đổi được. ”Nàng không cách nào thay đổi vận mệnh hoặc bệnh hoặc ch·ết của cung nga hứng sương sớm, cách duy nhất nàng có thể phản kháng, bất quá cũng chỉ là không uống chén trà thần thanh vĩnh ích kia thôi. “Chuyện nàng không thay đổi được, vốn cũng không phải do nàng tạo thành. ”Tiếng nói Chiết Trúc trầm tĩnh. Thương Nhung nghe vậy, ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau. Ánh nắng, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn lại trong vắt, hắn duỗi tay sờ sờ tóc nàng, nói: “Nàng chờ ta trở lại, ta mang cho nàng vài con rối, chúng ta cùng nhau chơi. ”“Chàng muốn đi ra ngoài?”Thương Nhung có chút mất mát, đây là lần đầu tiên nàng trốn thanh tiếu, nhưng nàng mới trở về, hắn lại muốn đi ra ngoài. “Ừm, có một số việc phải làm. ”Chiết Trúc kỳ thật cũng có chút lưu luyến, hắn còn muốn đưa nàng đi chơi trong rừng, nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm câu nào nữa, lại không đề phòng nàng bỗng nhiên nắm lấy tay hắn. Bỗng nhiên đụng vào, làm khóe môi hắn nhịn không được ngầm giương lên, nhưng nghiêng mặt đi, hắn phát giác Thập Ngũ ở trong rừng cây ngoài cửa sổ đang duỗi dài cổ nhìn theo hướng bên này, lá bạc trong tay áo hắn bay ra ngoài, ng·ay sau đó chưởng phong tấp tới, khép lại cửa sổ. “Gì vậy?”Thương Nhung nhận thấy được một vệt ngân quang lập loè phút chốc, cửa sổ liền bỗng nhiên khép lại. “Không có gì. ”Chiết Trúc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sóng nước long lanh của nàng. “Vậy chàng đi……”Thương Nhung có chút không được tự nhiên, gương mặt cũng có chút nóng, nàng vừa nói ngón tay liền có chút lơi lỏng, khoảnh khắc muốn buông ra, hắn lại nắm thật chặt lấy tay nàng, cúi người ôm nàng. Nàng ngừng nói. “Có muốn ăn gì không?”Hắn hỏi. Thương Nhung nửa rũ lông mi, cách một hồi lâu mới nói: “Cái gì ta cũng không cần, chỉ cần chàng có thể về sớm một chút thì tốt rồi. ”Nàng giống tiểu hài tử dính người. Thiếu niên cơ hồ bị một câu như vậy của nàng làm cho đỏ mặt. “Ờ. ”Hắn ra vẻ bình tĩnh đáp lại một tiếng, vừa muốn buông nàng ra, rồi lại nhịn không được nóng đỏ trên vành tai, đôi mắt khép lại, lông mi dày rung động, hắn nhanh chóng hôn xuống gương mặt nàng một cái. Hương thơm lá trúc đọng tuyết, gần trong gang tấc. Bốn mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt hồng hồng.