Hôm nay chính là đầu tuần, ngày mà cả nước đều không muốn đi học hay đi làm, bọn họ chỉ muốn tận hưởng ngày chủ nhật lâu hơn nữa. Lạc Như Ý cũng không ngoại lệ, cô thở dài nằm lăn lộn trên giường vài vòng, làm ga giường và đầu tóc trở nên lộn xộn, cổ áo hơi xộc xệch, lệch qua một bên để lộ làn da trắng mịn. Bên ngoài nắng đã lên cao, từng tia sáng chiếu vào phòng khiến Như Ý phải nheo mắt. Cô úp mặt vào gối, thì thầm vài câu cổ vũ bản thân rồi bật dậy. Cuộc sống của Như Ý rất đơn giản và bình thường, một tuần chỉ quanh quẩn từ nhà đến chỗ làm, rồi từ chỗ làm về nhà, lâu lâu mới có bạn rủ cô đi chơi, xong rồi thì ai về nhà nấy, niềm vui nhanh chóng qua đi và ngày mai cô lại phải đi làm. Công việc này cũng không phải là công việc yêu thích của cô, nhưng bản thân cô cũng chả yêu thích công việc nào cả. Vậy nên, việc cô có một công việc ổn định đã đủ khiến cô cảm thấy thoả mãn rồi. Sau khi thay đồ xong, nhìn bản thân trong gương đã chỉnh tề, vẫn là áo sơ mi trắng kiểu cổ áo bèo cùng chiếc váy công sở đen vừa dài đến gối, không khác mọi ngày là mấy. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, Như Ý nhìn hộp thuốc mini trên bàn. Đó là thuốc ức chế được dùng khi kỳ phát tình đến, nhưng đối với cô, nó không cần thiết lắm, bởi vì cô chưa từng trải qua kỳ phát tình nào cả. Từ nhỏ, cô đã không thể ngửi được mùi của những omega hay là alpha, kết quả xét nghiệm cũng không thể cho cô một giới tính chính xác. Khi thì là beta, khi thì là omega lặn, vì vậy bác sĩ khuyên cô nên mang theo thuốc bên mình phòng trường hợp phát tình đột ngột. Thế nhưng đã 25 năm trôi qua, cô vẫn chỉ là một beta bình thường, không ngửi được mùi hương, cũng không phát tình. Cô cho rằng như vậy cũng tốt, bởi vì những omega thường bị chi phối bởi alpha, mà cô lại không thích điều đó lắm. Nghe nói đến kỳ phát tình nếu như omega không có alpha bên cạnh thì sẽ rất khổ sở. Mà cô, một đứa độc toàn thân thì làm gì có ai giúp đỡ cô chứ? Nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau trong lòng rồi. Như Ý quyết định không mang theo thuốc vì nó quá vô dụng, rồi xuống lấy phần cơm mà mẹ đã chuẩn bị cho mình mang đến công ty để ăn. Chỗ làm cách nhà cô cũng không xa mấy, thế nên cô thường bắt xe đi đến công ty, hôm nào siêng thì chạy xe đến. Sau khi chào hỏi các đồng nghiệp thân quen, cô ngồi xuống chỗ của mình, lấy ra phần ăn sáng. Hôm nay mẹ chuẩn bị cho cô hai phần sandwich với một hộp sữa dâu, vẫn là vị sữa mà cô yêu thích. "Con yêu mẹ nhất trên đời. "Như Ý cười tít mắt, cầm sandwich lên chuẩn bị ăn thì bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào. Bình thường sáng sớm công ty cô vẫn có vài đồng nghiệp nói chuyện, nhưng không ồn như hôm nay. Vì vậy cô tò mò nhìn lên, cắn một miếng sandwich vừa nhai vừa hóng chuyện, nhưng khoảng cách hơi xa nên cô chẳng nghe rõ gì cả. Nhìn thấy chị đồng nghiệp đối diện vừa bước vào, hai mắt cô liền sáng lên bắt chuyện. "Chị San ơi, có chuyện gì ngoài đó vậy chị?""À, hình như giám đốc mới của công ty đến rồi đó. Nghe nói đẹp trai lắm, nhưng mà chị đến hơi chậm nên giám đốc vào trong mất rồi. "Chị San nhìn cô kể lại, sau đó tiện tay lau vết tương dính trên miệng cô. "Em cảm ơn chị nha. Hì hì. ""Phải chú ý hình tượng đó nha. Lát nữa giám đốc sẽ qua đây chào hỏi đó. Nghe nói là giám đốc chưa có bạn gái đâu. ""Sao chị biết?"Chị San nhún vai. "Mấy bà kia đồn, nghe nói "điều tra" giám đốc trước khi cậu ta vào đây luôn đó. ""Ghê dữ dị. ""Thì đó. "Chị San nói xong thì ngồi xuống, mở máy tính lên, sắp xếp lại tài liệu rồi bắt đầu công việc của mình. Đây là người chị đầu tiên mà cô quen lúc mới bước vào công ty. Chị ấy cũng là người hướng dẫn cũng như động viên cô làm trong công ty này. Một người vừa tốt bụng, lại hiền lành, cô coi chị ấy như chị ruột của mình. Bản thân chị ấy chính là một omega xinh đẹp, tài giỏi, có chồng là một alpha làm ở một công ty khác cũng gần đây, cuộc sống hôn nhân vô cùng hạnh phúc. Nhìn những tấm ảnh mà chị ấy đăng lên mạng khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng, cô cũng muốn có một người chồng yêu thương mình giống như thế. Sau khi ăn xong bữa sáng, cô nhanh chóng tập trung vào công việc của mình. Phải nỗ lực thì mới có cuộc sống hạnh phúc được chứ nhỉ. "Được rồi, cố lên nào tôi ơi. Kiếm thật nhiều tiền rồi kiếm chồng thôi!"Quả nhiên như chị San nói, tầm gần giờ ăn trưa, tổng giám đốc liền dẫn giám đốc mới đến chào hỏi mọi người, cả phòng liền trở nên ồn ào. Cũng đúng thôi, bởi vì vị giám đốc mới này cực kỳ cao ráo, đẹp trai, không những vậy còn toát ra mùi hương cực dễ chịu. Khoan đã. Như Ý hơi hoang mang, ráng hít ngửi thêm một lần nữa, kết quả vẫn nghe thấy mùi hương đó, cô không thể đoán ra đó là mùi gì, bởi vì cô chưa từng ngửi thấy, nhưng nó làm cơ thể cô trở nên nóng dần. Cô biết phản ứng này là gì, nhưng thật không thể tin được, từng tuổi này rồi cô mới được trải nghiệm nó, thế thì lấy đâu ra kinh nghiệm để xử lý nó chứ. Cả người Như Ý giống như không còn sức lực, hai chân không ngừng run rẩy khiến cô phải chống tay xuống bàn để giữ thăng bằng. "Chị San ơi... "Cô phát ra giọng nói yếu ớt, định hỏi xem chị San hôm nay có mang theo thuốc ức chế không, nhưng phía đối diện không có ai cả. Cô đột nhiên nhớ ra, lúc nãy chồng chị San gọi chị San đi ăn trưa. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh, tránh khỏi cái mùi hương đó càng xa càng tốt, biết đâu có thể bình tĩnh trở lại. Nhưng cô quên mất một chuyện, một khi đã phát tình thì không cách nào có thể thoát khỏi nó, chỉ có cách cùng ai đó giúp cô vượt qua kỳ phát tình này. Chưa kể, cô còn là lần đầu phát tình. Vậy nên, dù đã ngồi lâu trong nhà vệ sinh nhưng cô vẫn không cách nào làm giảm cơn nóng trong người cô được. Cả người cô đã ướt đẫm vì mồ hôi, hai cúc áo cũng được mở ra để giảm bớt cái nóng trong người, mặc dù nó không có tác dụng mấy. Như Ý yếu ớt dựa vào tường, thở ra từng hơi thở nặng nề. "Sao lại đúng cái hôm mình không mang theo thuốc chứ? Chị San ơi... Cứu em... "Như Ý cầm chắc điện thoại trong tay, cô vừa mới gửi tin nhắn cho chị San, hy vọng chị có thể thấy. Nếu như hôm nay chị San cứu được cô, cô nguyện làm mọi thứ vì chị ấy, bởi vì cô cảm thấy mình sắp nóng chết đến nơi rồi. Đột nhiên, cô lại ngửi thấy cái mùi hương đó, không còn là thoang thoảng giống như lúc nãy nữa mà cực kỳ nồng, nồng đến mức khiến cô không thể chịu đựng được nữa mà ngất đi.