Tim mọi người đập loạn, vẻ mặt kinh hãi lại không kìm được thay đổi. “Đây là bí bảo mà giới tử Huyền Long sử dụng… Đây là dáng dấp hồi thiếu niên của tổ tiên chiến giới Huyền Long, đây không phải tàn hồn, đây là anh linh! Đây là anh linh của một vị thiếu niên chí tôn, đây là vị chí tôn quật khởi trong đại thế Côn Luân của chiến giới Huyền Long năm xưa!” Rất nhiều người ở đây đều giật nảy mình, mỗi Chiến giới đều có cao thủ chí tôn, thậm chí không chỉ từng xuất hiện một vị chí tôn. Mà chí tôn mang ý nghĩa vô địch, hoành hành không sợ trời đất tại một thời đại nào đó. Dù chỉ là anh linh thời niên thiếu, đây cũng là một sự tồn tại vô địch. “Đáng sợ”. Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, gốc gác của những Chiến giới này thật đáng kinh ngạc. Thiếu niên giáp rồng cầm chiến kỳ trong tay, bùng nổ uy áp vô địch làm chấn động cả bầu trời, hắn lao tới gần nhanh như chớp, khuấy lên bão táp mù trời. Cũng may… chỉ là anh linh thời niên thiếu thôi, ngày xưa ngươi vô địch thì không có nghĩa là bây giờ cũng vô địch. Rầm rầm! Ngón tay Lâm Nhất biến ảo, những vầng mặt trời do Kim Ô biến thành trên trời kia lại sống lại thành Kim Ô, không ngừng bay lượn xung quanh hắn. Cuối cùng, bóng dáng mấy nghìn con Kim Ô không ngừng phun trào như bão tố, bị hắn đánh bay đi bằng một quyền. Đây là Nhật Diệu Thần Quyền, chiêu thức còn mạnh hơn cả Cửu Dương Diệu Thế, ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt! Đòn tấn công đỉnh cao của thiếu niên chí tôn chiến giới Huyền Long bị hắn đỡ lại, thậm chí mấy nghìn con Kim Ô kia còn khiến cho biển lửa xoay chuyển thật nhanh. Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều chiến tướng đều không thể không thay đổi sắc mặt. “Cầm Long Trảo Toái!” Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Thiên Càn ra tay, quả cầu lửa trước mặt hắn ta nổ tung, những cái vuốt xương lúc nhúc điên cuồng bành trướng. Trong tích tắc, nó đã biến thành một móng vuốt chim khổng lồ của hung cầm thái cổ. Nó chỉ có một cái móng vuốt nhưng lại không gì cản nổi, xé rách hư không, xé cho một con Kim Ô bay xung quanh Lâm Nhất thành nhiều mảnh nhỏ… Quá bá đạo! Không thể tưởng tượng nổi, đây là vuốt chim của hung cầm từ đâu đến thế, đúng là khắc tinh của Lâm Nhất. Kim Ô lần lượt bị tiêu diệt, chẳng có chút sức chống trả nào. Sau đó hai người khác thừa cơ hội tấn công, dùng bia cổ và chiến kỳ tiếp tục trấn áp. Dị tượng vô biên ùn ùn kéo đến, bóng dáng Lâm Nhất trên thánh đàn trông có vẻ hơi nhỏ bé. “Các giới tử đều sử dụng bí bảo của mình, đều do trưởng bối trong gia tộc tặng cho. Quá đáng sợ, Lâm Nhất gặp nguy hiểm rồi”. Ánh sáng kinh khủng chôn vùi cả Lâm Nhất, mọi người không nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn, thế nên ai cũng lo lắng. Mọi người nơm nớp lo sợ, cổ họng khô khốc, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Keng! Nhưng vào lúc này, mọi người nghe thấy một âm thanh rất lớn, đó là tiếng kiếm reo kinh thiên động địa, chấn động tứ phương. Ngay sau đó, trên thánh đàn bắn ra vô số tia kiếm quang, đồng thời trên trời cũng phóng thích kiếm ý mạnh mẽ. Vù! Vù! Tiếng kiếm nặng nề vang vọng bên tai mỗi người như thể tiếng chuông cổ, khiến người ta đinh tai nhức óc. Đây là kiếm ý Thông Thiên gần đạt tới đại thành, nó được Lâm Nhất thi triển lần đầu trong trận chiến này, ngay tức khắc bộc phát thần uy vô biên. Lâm Nhất đang giận dữ hét lên, bỗng có một bóng người hộc máu, văng ra khỏi dị tượng kia. Là thanh niên áo trắng của chiến giới Thần U, hắn ta cầm bia cổ, khoé miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt lạ thường. Hắn ta trông rất thảm hại, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống thánh đàn, không thể giữ nổi tấm bia cổ trong tay.