Trên đỉnh núi Huyền Hoàng, nhìn thấy đối thủ cuối cùng của Lâm Nhất, trưởng lão và các nhân tài của Thánh Minh lập tức rộ lên xôn xao. “Trời ạ, chuyện này là sao, lại là người đứng hạng nhất!” “Rốt cuộc tên Lâm Nhất này giở trò gì, ngoài cửa ải đầu tiên còn có vẻ bình thường, cửa ải thứ hai và thứ ba đều gặp người đứng hạng nhất, người sau còn đáng sợ hơn người trước”. “Vận may đúng là không thuận lợi, trong một cuộc thi tranh hạng mà lại gặp đến hai người đứng hạng nhất”. Đối thủ ở cửa ải thứ hai và thứ ba đều là người đứng hạng nhất, quả thật khiến người ta không thể tin được, ngay cả trưởng lão của Thánh Minh cũng không thể giữ bình tĩnh. Cao Trường Thiên như nghĩ tới điều gì, ngay sau đó mắt sáng lên, cười lớn nói: “Thú vị. Năm xưa Tử Nguyệt Động Thiên hợp sức với những kẻ ngoại vực tiêu diệt Kiếm Tông, Đông La Vực và Tây Sơn Vực dính dáng nhiều nhất, bây giờ lại lần lượt gặp phải Lâm Nhất. Hắn chém chết Chung Huyền, ta thấy vận may của Tây Sơn Vực đã tận. Nếu hắn lại giết chết Diêm Ma, mối thù hủy diệt Kiếm Tông năm xưa sẽ được trả. Số mệnh dây dưa, trên người Lâm Nhất chắc chắn đã vương vấn nhân quả của Kiếm Tông!” Lời này vừa dứt, tiếng xôn xao rộ lên tứ phía đều bị nhấn chìm, trở nên tĩnh lặng. Xưa nay Thánh Minh luôn trung lập, nhưng vẫn biết rất rõ chuyện hủy diệt Kiếm Tông, chỉ là bọn họ luôn giữ kín chuyện này. Bây giờ Cao Trường Thiên đột nhiên lên tiếng, nhắc tới chuyện này một cách công khai, khiến hiện trường thoáng chốc rơi vào một sự im lặng nào đó. Ban đầu thì không quá quan tâm, nhưng chẳng mấy chốc càng nghĩ lại càng sợ, hình như đúng là có chuyện đó thật. Nếu không thì khó mà giải thích vì sao liên tục hai cửa ải, Lâm Nhất đều gặp được người đứng hạng nhất của ngoại vực. Nhìn những nhân tài khác, làm gì có ai khó khăn như vậy, độ khó khảo hạch hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ánh mắt Thanh Đồ trưởng lão lóe sáng, do dự nói: “Chẳng lẽ thật sự là số mệnh? Ở Quần Long thịnh yến, Lâm Nhất này đã sử dụng tuyệt kỹ đặc sắc, chính là Bá Kiếm, một trong ba tuyệt học của Kiếm Tông năm xưa. Tông môn mà hắn xuất thân cũng là do truyền nhân của Kiếm Tông sáng lập, nhân quả của Kiếm Tông gánh trên người cũng không nhẹ”. Mọi người kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt không tin được. Ý trời định sẵn sao? Chuyện này cũng sâu xa kỳ ảo quá! “Hừ, ý trời thì đã sao? Số mệnh đâu dễ chém đứt như vậy. Đông La Vực Diêm Ma ta há lại có thể so sánh với tên vô dụng Chung Huyền của Tây Sơn Vực? Lâm Nhất có thể đảm bảo mình không chết là đã đủ an ủi bản thân rồi, còn muốn chém đứt nhân quả? Không có cửa!” “Không sai, hắn có thể sống sót bước ra đã là vô cùng may mắn, cái gì mà ý trời số mệnh, đừng nghĩ xa xôi nữa”. Người của Đông La Vực thấy bầu không khí không ổn, sắc mặt có vẻ khó coi, lập tức lên tiếng.