“Thắng bại đã phân!”, cảm nhận được sát ý của Lâm Nhất, trọng tài đứng đầu Thánh Minh liếc nhìn hắn, chậm rãi nói. Khi tuyên bố kết quả trận này, ông ta cũng phần nào bày tỏ quan điểm của mình, thi đấu kết thúc thì không được tiếp tục ra tay. Cũng như trước đó, Vũ Hạo Thiên không thể tiếp tục ra tay với Nguyệt Vi Vi, quy tắc không thể phá vỡ. Giọng trọng tài rất to, truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng. Những võ giả đang xem chiến giật mình hoàn hồn, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Thắng! Lâm Nhất đã giành chiến thắng trong trận chiến cuối cùng. Không ai ngờ rằng người giành chiến thắng cuối cùng trong Quần Long Thịnh Yến lại là Lâm Nhất, một võ giả đến từ Kiếm Các của Đại Tần. Bởi lẽ phong thái vô địch của Vũ Hạo Thiên đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng mọi người, ai cũng cho rằng ngoại trừ hắn ta, những người khác có muốn cũng không cách nào chạm đến vị trí đầu bảng. Vị trí quán quân không phải hắn ta thì không thể là ai khác, các tuyển thủ còn lại chỉ có thể tranh giành hạng hai. Một yêu nghiệt mạnh mẽ như vậy lại thua trong tay Lâm Nhất, mà còn thua một cách triệt để. Bất kể hắn ta có dùng đến thủ đoạn gì đi nữa, dù là thăng cấp lên Thiên Phách hay gọi ra võ hồn Ba Xà thì cuối cùng vẫn thua dưới kiếm của Lâm Nhất. “Thật sự là một truyền kỳ, không ngờ thần thoại bất bại của Lâm Nhất lại kéo dài đến cùng, cảm giác cứ như nằm mơ vậy!” “Thường thì ngựa đen không thể nào cười đến cuối cùng, nhưng con ngựa đen Lâm Nhất này lại vượt ngoài tầm tưởng tượng của mọi người. Quả thật có cảm giác như một giấc mộng vậy, một kiếm khách có xuất thân không đáng nhắc đến lại có thể quật khởi đến cùng, đứng ở vị trí cao nhất tại cổ vực Nam Hoa”. “Có vẻ như người của Tử Nguyệt Động Thiên đều rất sốc, chắc họ suy nghĩ nát óc cũng không ngờ kết quả sẽ là như vậy”. “Đừng nói là họ, chúng ta có thể ngờ tới không? Một tân tú đến từ Đại Tần đánh bại Vũ Hạo Thiên, trước đó bất luận là ai nghe thì có lẽ cũng sẽ cười đến rụng răng!” Trên chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, từ tông chủ và trưởng lão đến đệ tử, ai cũng sững sờ, trợn mắt ngoác mồm, hoàn toàn không thể tin vào cảnh trước mắt, không ngờ Vũ Hạo Thiên lại thua trong tay Lâm Nhất. Khuynh Nhược U trong số họ tức đến mức suýt ngất xỉu, nếu là một người khác đánh bại Vũ Hạo Thiên, nàng ta sẽ dễ chịu hơn. “Tại sao lại là hắn, tại sao lại là hắn, tại sao lại là hắn!” Khuynh Nhược U tháo khăn che mặt xuống, nàng ta giận sôi máu, sắc mặt liên tục thay đổi, miệng lẩm bẩm, thậm chí không thể kiểm soát chân nguyên trong cơ thể. Lâm Nhất! Tên Kiếm Nô mà nàng ta coi là kiến hôi ở thành Thiên Lăng nhưng lại mang đến ác mộng cho nàng ta, thế mà giờ đây đã trở thành quán quân bảng Long Vân. Nàng ta không thể chấp nhận được, phụt! Khuynh Nhược U tức hổn hển, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình dẫn đến mất khống chế chân nguyên, hộc ra một búng máu, ngất xỉu tại chỗ. “Sư tỷ, sư tỷ!” “Mau kiểm tra tình trạng của sư tỷ, sư tỷ mà có chuyện gì, chúng ta đều không có kết cục tốt”. Các đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên thấy thế thì lập tức trở nên sốt sắng, từ trên xuống dưới đều hỗn loạn, bầu không khí cực kì ngột ngạt. “Công tử Táng Hoa, tiểu tử này đúng là một con quái vật!”