Thân trên của hắn ta cường tráng như thú dữ, phồng to lên một vòng lớn, làn da như được dát một lớp sơn vàng chói mắt. Sức mạnh Bách đỉnh! Từ sức mạnh Bách đỉnh của huyết mạch Viêm Long trợ giúp, ôm cây đợi thỏ cho đến khi Phương Hàn Lạc chủ động tới gần, khi hắn ta bùng nổ không khác gì núi lửa nghìn năm phun trào. Rầm rầm! Dư âm khiến đài Thăng Long nghiêng trái ngả phải, rung lắc lên xuống như bàn rượu, nghe rợn cả người. Mọi người hết sức kinh hãi, đây là dị tượng xảy ra do khí lực thuần tuý, khủng khiếp hơn các loại hư ảnh do chân nguyên biến ra nhiều. Vẫn chưa xong... Trên đài Thăng Long rung lắc, khí lực trong cơ thể Viêm Long Tử lại lần nữa tăng vọt. Hắn ta giẫm mạnh lên mặt đất, lao đi như dịch chuyển tức thời, đuổi theo Phương Hàn Lạc vừa bị đánh bay ra xa, nhấc một tay hắn ta lên rồi ném mạnh xuống đất. Bùm! Một chiêu không hề màu mè tạo thành những hố to trên mặt đất, vô số đá vụn bay tán loạn. “Ta đã nói rồi, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều là hư ảo!” Viêm Long Tử chậm rãi hạ xuống, nở một nụ cười dữ tợn, khuôn mặt kia mang lại cho người ta cảm giác đáng sợ như dã thú. Quá bạo lực! Quá hung ác! Chẳng khác nào yêu thú dã man, không nói đạo lý, áp chế bằng sức mạnh thuần tuý. Không cần biết ngươi có quyền pháp hay ý chí Hàn Băng gì, không cần biết thân pháp kì quặc phá lực của ngươi gì kia, cứ tới là đánh. Mặt đất được Thánh Minh gia cố xuất hiện những cái hố thật to, có thể tưởng tượng rốt cuộc chiêu này đáng sợ đến mức nào. Chết rồi ư? Cảnh tượng này gây chấn động cực lớn, mọi người đều rất lo lắng cho sinh tử của Phương Hàn Lạc, dù sao thì trước khi bị đập, Tử Băng Chiến Thể trên người hắn ta cũng đã vỡ nát. Rất có thể hắn ta đã trở thành một đống thịt nhừ. “Mộng đoạn thương tâm kiều, kinh hồng đến theo ảnh!” Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện kiếm ý vô cùng mạnh, kiếm ý kia phóng thẳng lên trời, xuyên thủng hư không, vô số ánh sáng đom đóm bay lên từ dưới hố. Keng! Keng! Keng!