Từ Thanh Tuyền cũng biết mẫu thân cảm xúc kích động, liên tục an ủi: – Mẫu thân, đã đến một bước này, con gái nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Bất quá, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Đầu tiên, chúng ta phải cân
nhắc đến, cái này có phải là một cái bẫy hay không, hoặc là một trò
đùa, tuy loại khả năng này không lớn, nhưng phải có tâm lý chuẩn bị loại này; thứ hai, lần này chúng ta đi, phải cân nhắc đến an nguy. Không
phải an nguy của chúng ta, mà là an nguy của phụ thân. Nếu để cho nhóm
giáo chủ biết phụ thân tìm tới nơi này, các nàng nhất định sẽ giận tím
mặt. Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Thứ ba, cũng phải cân nhắc đến vấn đề các ngươi đoàn viên. Dù Tuyền Nhi liều mạng bị trừng phạt, cũng
phải để mẫu thân cùng phụ thân đoàn tụ. – Không không không, Tuyền Nhi, mẫu thân không thể ích kỷ như vậy. Nếu
như ngươi bị trừng phạt, mẫu thân cùng phụ thân ngươi, đều sẽ không làm
như vậy. Chúng ta có thể đợi, đợi đến một ngày kia ngươi trở thành giáo
chủ, có thể quyết định vận mệnh của mẫu thân cùng phụ thân. Từ Thanh Tuyền lắc đầu: – Đợi đến lúc đó, không biết mấy trăm năm mấy ngàn năm rồi. Nhóm Giáo
chủ đều còn trẻ, tạm thời không có khả năng thoái vị. Mà các ngươi… Cuối cùng không phải Hoàng cảnh Đế cảnh… Chỉ sợ tình này đáng đợi, thời gian không cho phép a. Từ Mộng cự tuyệt tu luyện, mặc dù có thiên phú Thánh Nữ, nhưng tu vi võ
đạo cơ hồ có thể xem nhẹ. Cho tới bây giờ ngay cả Nguyên cảnh cũng không có. Còn phụ thân… Tuy Từ Thanh Tuyền chưa gặp, thế nhưng mà loại địa phương như Đông
Phương Vương Quốc kia, thiên phú võ đạo có hạn, dù có chút đột phá,
nhiều lắm chỉ là Nguyên cảnh. Cho nên, Từ Thanh Tuyền không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này. Tu vi cha mẹ có hạn, Dương thọ tất nhiên không có khả năng dài như nàng. Bọn hắn chưa hẳn chống lại thiên trường địa cửu chờ đợi. Hôm nay, Từ Thanh Tuyền bị tình yêu của cha mẹ đả động, trong đầu đã bắt đầu lớn mật cấu tứ kế hoạch để cho cha mẹ bỏ trốn. Liều mạng bị trách phạt, cũng nhất định phải thành toàn mẫu thân. Bởi vì Thanh Tuyền rất rõ ràng, mẫu thân tiếp tục như vậy, sẽ có một
ngày dầu hết đèn tắt. Loại thời gian không sung sướng này, một ngày lại
một ngày, mỗi một ngày đều là hao tổn rất lớn. – Mẹ, ngài không cần lo lắng. Con gái sẽ đi an bài. Ngày mai chúng ta liền xuất phát. Từ Thanh Tuyền chủ ý đã định, quyết định áp dụng kế hoạch. Lúc này Từ Mộng lại nói: – Tuyền Nhi, ngươi nhất định phải an bài cẩn thận, tuyệt đối không thể
đem ngươi cuốn vào. Nguyệt Thần Giáo là không chú ý chút nhân tình vị.
Thời điểm các nàng cho rằng ngươi không có giá trị lợi dụng, sẽ vứt bỏ
ngươi như rác rưởi, giống như mẫu thân ngươi hiện tại. Từ Mộng còn là lần đầu tiên ở trước mặt con gái nói bậy Nguyệt Thần Giáo. Coi như là nhắc nhở cho con gái. – Mẫu thân, ngươi yên tâm… Tuyền Nhi tâm lý nắm chắc. – Tuyền Nhi, Sương Nguyệt Thành lớn như vậy, dù chúng ta đi rồi, làm sao tìm được phụ thân ngươi? Từ Mộng cũng có chút mờ mịt. – Mẫu thân, ta biết rõ bọn hắn ở đâu. Người truyền tin Thiệu Uyên kia,
còn có Vô Song Đại Đế, bọn hắn tạm thời đều ở Sương Nguyệt Thành đệ nhất phân đà. Nếu như phụ thân ở Sương Nguyệt Thành, nhất định cũng ở đó. Từ Thanh Tuyền ở chỗ Nhị giáo chủ là rất được coi trọng, trình độ coi
trọng cơ hồ là tiếp cận với khống chế hết thảy hoạt động của nàng. Điều này cũng làm cho Từ Thanh Tuyền có đôi khi không quá thích ứng. Nhị giáo chủ làm như vậy, kỳ thật cũng là vì tránh cho Từ Thanh Tuyền đi đến con đường của mẫu thân nàng. Nghe Từ Thanh Tuyền nói muốn dẫn Từ Mộng xuống núi giải sầu, ý niệm đầu
tiên của Nhị giáo chủ là cự tuyệt, không lưu tình chút nào cự tuyệt. – Thanh Tuyền, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng. Hồng trần dễ nhập, nghiệt
duyên khó dây. Chuyện của mẫu thân ngươi, chính là giáo huấn phản diện
tốt nhất của ngươi. Ngữ khí của Nhị giáo chủ nghiêm khắc nói. Từ Thanh Tuyền vốn đối với sư tôn thập phần tôn sùng, cơ hồ chưa bao giờ chống đối sư tôn. Bất quá hôm nay, ánh mắt nàng bất thiện nhìn qua sư tôn: – Sư tôn, sự tình của mẫu thân ta, thật có thể trách nàng sao? Thời điểm nàng ly khai Nguyệt Thần Giáo, vẫn còn trong tã lót. Nàng biết cái gì?
Sự tình phía sau, chỉ là lực lượng vận mệnh kéo dài mà thôi. Từ Thanh Tuyền cảm thấy, mình nên vì mẫu thân nói câu công đạo. Ánh mắt Nhị giáo chủ ngưng tụ, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Từ
Thanh Tuyền. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, đệ tử gần đây rất nghe lời,
cũng dám chống đối nàng. Dù Từ Thanh Tuyền nói một chút cũng không sai, nhưng mà ở Nhị giáo chủ xem ra, đây không thể nghi ngờ là một loại mạo phạm. – Thanh Tuyền, ngươi rốt cục biết học chống đối vi sư sao? Ngữ khí của Nhị giáo chủ phát lạnh. Từ Thanh Tuyền ngẩng cổ lên thật cao: – Sư tôn, Tuyền Nhi đã chịu đủ rồi. Từ khi ta hiểu sự tình bắt đầu,
mỗi ngày đều có một đống lớn người tới nói mẫu thân của ta không phải.
Tất cả mọi người đều biết không phải là lỗi của nàng, nhưng ai cũng đem
sai lầm đổ lên đầu nàng, làm thấp đi nàng, nói móc nàng… Mọi người có
nghĩ tới, nàng là người vô tội hay không? Mọi người có nghĩ tới, đừng
nói nàng đúng, dù nàng có một chút sai lầm, nhưng nàng cuối cùng là mẫu
thân của ta hay không? Nàng vì Nguyệt Thần Giáo mang đến một Thánh Nữ
mới. Như vậy, dù cho nàng thiếu nợ Nguyệt Thần Giáo, cũng đã trả hết
rồi? Từ Thanh Tuyền nói, gần như là khàn cả giọng, đem cảm xúc những năm này trong nội tâm, thỏa thích phát tiết ra. Nhị giáo chủ nhìn đệ tử bộc phát cảm xúc, trong lúc nhất thời, cũng có
chút ít giật mình. Từ Thanh Tuyền nói, không thể nghi ngờ là đả động đến chút lương tri sớm đã đóng băng của nàng. Đúng vậy a, Từ Mộng thật sự có tội sao? Cho tới nay, đem tất cả tội danh đều đổ lên đầu nàng, thật sự thích hợp sao? Dù nàng có tội, nàng lại mang đến cho tông môn một Thánh Nữ càng kiệt xuất, tội lỗi của nàng cũng nên rửa sạch đi à nha? Trong lúc nhất thời, Nhị giáo chủ lại không phản bác được. Nàng biết rõ tính tình của đệ tử mình, nếu như mình làm quá ác, tất khiến nàng sinh ra tâm lý nghịch phản. Than nhẹ một tiếng, Nhị giáo chủ lại không nói gì thêm: – Ngươi mang nàng xuống núi giải sầu đi, bất quá ngươi phải nhớ kỹ,
nhiều lắm là ba ngày, hơn nữa quyết không thể ly khai Sương Nguyệt
Thành. Nếu không… quy củ của Nguyệt Thần Giáo ngươi cũng biết. Từ Thanh Tuyền lại không nghĩ rằng, lần đầu mình hướng về phía sư tôn
nổi giận, lại đổi lấy kết quả như vậy. Thấy sư tôn rõ ràng hướng mình
thỏa hiệp. Từ Thanh Tuyền cũng hơi có chút ngoài ý muốn, đồng thời trong nội tâm cũng có chút áy náy. – Sư tôn, thực xin lỗi, vừa rồi Tuyền Nhi có chút không khống chế được cảm xúc. Từ Thanh Tuyền rốt cuộc là nữ hài tử thiện lương, cảm xúc qua đi, ngược lại là xin lỗi. Thần sắc của Nhị giáo chủ đìu hiu, tựa hồ Từ Thanh Tuyền nói một phen, khiến nàng hơi có xúc động, khoát tay áo: – Thanh Tuyền, ngươi đi xuống trước đi.