Từ khi nhi tử lần nữa xuất hiện trong thế giới của hắn, hết thảy đều
thay đổi. Vốn là sinh hoạt ảm đạm không ánh sáng, thoáng cái trở nên ánh nắng tươi sáng, hết thảy đều trở nên bừng bừng sinh cơ. Dù là
Lưu Chấn, đối với phụ tử Giang Trần đoàn tụ cũng không ngừng hâm mộ.
Giang Trần có cảm thấy Lưu Chấn đối với phụ thân bất ly bất khí, cũng
không có bạc đãi Lưu Chấn. Quả thực cho Lưu Chấn không ít Tạo
Hóa, cho Lưu Chấn không ít đồ vật mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cái này để cho Lưu Chấn cao hứng không thôi. Hắn biết rõ, nhân sinh của mình đã đến chuyển cơ, mình kết bạn Giang Phong, vì hắn làm rất
nhiều chuyện, cũng không có nghĩ qua hồi báo. Thế nhưng mà, hiện tại những hồi báo này đều đến rồi. Sau khi Lưu Chấn biết rõ thân phận chân thật của nhi tử Giang Phong, hắn là triệt để sợ ngây người. Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, đây chính là tồn tại cao nhất của Thượng Bát
Vực a, đối với một tiểu tán tu mà nói, đây quả thực là độ cao nghĩ cũng
không dám nghĩ. Hiện tại, loại độ cao hắn không dám nghĩ này, lại gần trong gang tấc, ở ngay trước mặt hắn. Lưu Chấn tự nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hưng phấn không thôi. Hắn biết rõ, cái này là một lần chuyển cơ của mình, cũng là cơ hội để mình
nghịch tập, nếu như bắt lấy cơ hội lần này, mình có cơ hội sửa chữa nhân sinh thảm đạm, thậm chí báo thù những tao ngộ sỉ nhục kia. Một ngày này, Tỉnh tam gia bỗng nhiên vội vã tìm được Giang Trần: - Thiệu công tử, ngươi bây giờ có rãnh hay không? - Như thế nào? Giang Trần thấy bộ dạng của Tỉnh tam gia vội vàng, biết có sự tình phát sinh. - Cố đội trưởng ra chút sự tình... Ngữ khí của Tỉnh tam gia có chút trầm trọng. - Hắn ở Sương Nguyệt Thành, bị người đánh. Giang Trần sững sờ: - Cố đội trưởng không phải người của Nguyệt Thần Giáo sao? Bản thân hắn
lại là Hình đường đội trưởng, có người ra tay với hắn, đây không phải là xem hình pháp của Nguyệt Thần Giáo như không có gì sao? Nguyệt Thần
Giáo không có thái độ sao? Tỉnh tam gia cười khổ, thở dài: - Vấn đề ngay ở chỗ này, người đánh hắn, cũng là Nguyệt Thần Giáo. - Hiện tại hắn ở nơi nào? Thương thế như thế nào? Đi, chúng ta đi xem một chút. Cố Tâm Đường ở trên chuyện Giang Trần cứu phụ này, ra khí lực rất lớn, Giang Trần cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Tuy đây là sự tình trong Nguyệt Thần Giáo, hắn không tiện lẫn vào quá
nhiều. Thế nhưng mà Tỉnh lão tam đã tìm mình, mình cũng không thể ngồi
yên không lý đến. - Có kêu Vô Song tiền bối hay không? Tỉnh lão tam nhắc nhở. Giang Trần biết rõ, Tỉnh tam gia tìm mình, thật ra là tương đương tìm Vô Song Đại Đế. Dù sao, loại sự tình đánh nhau này, Cố Tâm Đường đánh không
lại, Tỉnh lão tam chắc chắn sẽ không đến tìm Giang Trần hắn. Dù sao, vũ lực của hắn còn không bằng Tỉnh lão tam cùng Cố Tâm Đường. Giang Trần gật gật đầu, đi đến chỗ Vô Song Đại Đế, nói một tiếng. Vô Song Đại Đế nhướng mày: - Ai hạ thủ? Tiểu Cố làm người rất tốt, loại người thành thật này cũng khi dễ? Tỉnh lão tam cười khổ nói: - Ở chỗ chúng ta, người thành thật là dễ bị khi phụ sỉ nhục nhất. Lúc nói lời này, Tỉnh lão tam cũng có chút xấu hổ. Bởi vì trước kia hắn
cũng thường xuyên khi dễ người thành thật. Hơn nữa còn khi dễ ra tiếng
xấu rồi. Nếu không phải lần trước ở trên người Giang Trần ăn phải lỗ vốn, chỉ sợ Tỉnh lão tam còn sẽ tiếp tục hỗn đản xuống dưới. Bất quá gần đây, Tỉnh lão tam rất có xu thế quay đầu lại là bờ, đã không
khốn kiếp giống như trước, xem bộ dáng là ý định thay đổi triệt để rồi. Vô Song Đại Đế rất không thoải mái, Cố Tâm Đường là người hắn
thưởng thức. Tại Thập Tuyệt khu, hắn đã từng đề cập tới việc này. Chỉ có điều đó là ở hắc lao. Tại Sương Nguyệt Thành, lại không người biết Cố Tâm Đường là người Vô Song Đại Đế hắn thưởng thức. Bất quá dù vậy, Vô Song Đại Đế vẫn rất không thoải mái, nổi giận đùng đùng bảo Tỉnh lão tam dẫn đường. Tỉnh lão tam cùng Cố Tâm Đường là thiết giao, bọn hắn theo như phe phái tính toán, đều coi là người của Thanh Nguyệt nhất mạch. Lần này người đánh
Cố Tâm Đường, là người của Tử Nguyệt nhất mạch. Nói cho cùng, ở đây ngoại trừ ân oán cá nhân ra, còn có một chút đạo thống chi tranh. Tử Nguyệt nhất mạch cùng Thanh Nguyệt nhất mạch, là lưỡng mạch danh tiếng
vượng nhất của Nguyệt Thần Giáo hôm nay. Nội tình của Tử Nguyệt nhất
mạch vô cùng sâu, mà Thanh Nguyệt nhất mạch, ra một Thanh Tuyền Thánh
Nữ. Là tồn tại công nhận mạnh nhất trong thế hệ Thánh Nữ này. Bởi như vậy, người lưỡng mạch tự nhiên là không ai phục ai. Địa điểm đánh nhau, là khu vực phi thường náo nhiệt của Sương Nguyệt Thành. Giờ phút này, Cố Tâm Đường bị một đám người vây quanh ở trung tâm, mà
những thủ hạ hắn mang kia, đã bị người đánh ngã trái ngã phải. Người vây công Cố Tâm Đường, hiển nhiên cũng là người của Lãnh Nguyệt Hình
đường. Chỉ có điều, quần áo và trang sức hơi khác Cố Tâm Đường, hiển
nhiên là người của phân đội bất đồng. Bên trong, một nam tử mũi ưng, hai tay ôm ngực, chỉ huy một đám người vây công Cố Tâm Đường. Cố Tâm Đường hiển nhiên đã bị thương, bất quá lúc này hắn cũng không có khuất phục, dốc sức liều mạng chống cự. Nam nhân mũi ưng kia âm tàn kêu lên: - Cố Tâm Đường, Tôn mỗ ta đã sớm cảnh cáo ngươi, cách A Lê xa một chút.
Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu
mà xem mình, ngươi có điểm nào xứng với A Lê? Cố Tâm Đường bị quần ẩu, nhất thời không thể phân thần đến trả lời. Bất quá từ thần sắc bi phẫn của hắn có thể thấy được, hắn đối với người nam nhân này phi thường thống hận. - Các huynh đệ, thêm chút sức, hung hăng đánh cho ta. Không để cho tiểu
tử này nhớ lâu một chút, hắn còn tưởng rằng Tôn mỗ ta là quả hồng mềm. Nam nhân mũi ưng này, cũng là đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường. Địa vị so với Cố Tâm Đường cao hơn một chút. Hơn nữa, người này có chỗ dựa
hùng hậu, tại Nguyệt Thần Giáo có nhân mạch cực lớn. Cái này
cũng dưỡng thành tính cách thập phần kiêu căng của người này. A Lê trong miệng hắn, vốn là đạo lữ của Cố Tâm Đường, hai người tình đầu ý hợp, đã chuẩn bị chính thức kết thành sinh tử đạo lữ rồi. Lại không
nghĩ gia hỏa họ Tôn này ngang trời giết ra, nhìn trúng A Lê, không chút
khách khí tới hoành đao đoạt ái. Tuy A Lê đối với họ Tôn này một chút
hảo cảm cũng không có Thế nhưng mà không chịu nổi họ Tôn này không biết xấu hổ, mỗi ngày dây dưa. Như vậy A Lê chỉ có thể mỗi ngày trốn tránh hắn. A Lê có thể trốn tránh
hắn, thế nhưng mà Cố Tâm Đường cùng hắn là đội trưởng của Lãnh Nguyệt
Hình đường, mỗi ngày đều phải gặp mặt. Cho nên gia hỏa họ Tôn này mỗi lần nhìn thấy Cố Tâm Đường, đều không thiếu được một phen mỉa mai công kích. Hôm nay hai người gặp mặt, hắn lại mượn cơ hội sinh sự. Dù sao không ở
trong tông môn, ở bên ngoài gặp mặt, dù đánh một chầu, cũng không tính
là tông môn nội đấu. Trở về cùng lắm thì tìm một chút quan hệ, một phút đồng hồ liền dọn dẹp rồi. Dù sao, gia hỏa họ Tôn này nhân mạch cực lớn, đường đi cũng nhiều. Rất hiển nhiên, gia hỏa họ Tôn này là cố ý tìm Cố Tâm Đường phiền toái, cho nên mang người, mỗi một cái đều như lang như hổ, sức chiến đấu rất
mạnh. Cố Tâm Đường dùng vô tâm đối với cố tình, nào chống đỡ được? Vốn hắn cùng Tỉnh lão tam chung một chỗ uống rượu ăn cơm, Tỉnh lão tam nhìn thấy một màn này, lập tức lẻn, trở lại tìm viện binh. Trên thực tế, người này cũng biết Tỉnh lão tam là bạn bè của Cố Tâm Đường. Hắn có thể đánh Cố Tâm Đường, nhưng mà đối với Tỉnh lão tam, lại không tiện ra tay. Dù sao, Tỉnh lão tam là đệ nhất phân đà Phó đà chủ. Tại Sương Nguyệt Thành đánh Tỉnh lão tam, việc này sẽ không dễ khai báo. Dù sao, Tỉnh lão tam cũng là nhân vật có chỗ dựa không nhỏ. Tuy tại Nguyệt Thần Giáo năng lượng không lớn như hắn, thế nhưng mà vạn nhất làm ầm ĩ, cũng là một chuyện phiền toái. Cho nên hắn không có ngăn trở
Tỉnh lão tam ly khai, ngược lại cười nhạo Tỉnh lão tam không giảng nghĩa khí, gặp được sự tình liền chuồn mất. Mượn chuyện này còn châm chọc Cố Tâm Đường vài câu, nói hắn kết giao đều là một ít người nhát gan rác rưởi, lâm trận đào thoát. Đang lúc hắn kêu gào, bỗng nhiên một gã thủ hạ bu lại, thấp giọng nói: - Tôn đội, Tỉnh lão tam kia trở lại rồi. Hắn khinh thường cười cười: - Tỉnh lão tam tính là cái gì. Hắn còn muốn cùng ta đối nghịch sao?
Vừa rồi thả hắn đi, là nể mặt đệ nhất phân đà đà chủ. Nếu như hắn không
cảm thấy được, ngay cả hắn cũng cùng một chỗ đánh. - Hắn giống như dẫn theo người... Người này cười lạnh nói: - Dẫn người? Đệ nhất phân đà có mấy người như vậy, hắn có thể mang đến
nhân vật lợi hại sao? Tại Nguyệt Thần Giáo một mẫu ba phần đất này, trừ
khi hắn mời Thánh Nữ đến, bằng không thì một ít a miêu a cẩu, ở trước
mặt Tôn mỗ ta, cũng chỉ là... - Cũng chỉ là cái gì? Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng, tính xuyên thấu rất mạnh truyền đến.
Thanh âm này như một thanh lợi kiếm vô hình, trực tiếp vọt tới ngực nam
tử họ Tôn. Hung hăng va chạm, thẳng nhập vào cơ thể. Nam tử họ Tôn biến sắc, sau một khắc ngực đau xót. Chỉ cảm thấy ngực như dời sông lấp biển, phun ra một ngụm máu tươi. Thanh âm hóa lôi, tự nhiên là Vô Song Đại Đế phát ra. Vô Song Đại Đế căn bản không ngừng, trực tiếp tiến lên, thoạt nhìn thập
phần nhẹ nhõm. Tựạ như hổ vào bầy dê, một tay một cái, như ném đống cát, ném bay những võ giả vây công Cố Tâm Đường kia. Cả đám bị Vô Song Đại Đế ném bay, đều là té cứt té đái, hoàn toàn không có nửa điểm phản kháng. Cố Tâm Đường lập tức buông lỏng, bất quá thương thế trước kia, cũng làm
cho hắn lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, bụm lấy miệng vết thương,
chán nản dựa ở một bên, cười thảm nói: - Đa tạ tiền bối viện thủ. Vô Song Đại Đế khoát tay áo, sải bước đi đến trước mặt nam tử họ Tôn kia: - Ngươi tên là gì? Nam tử họ Tôn thấy người mình mang đến, lại bị người ném như ném đống cát,
một thời ba khắc cũng kinh ngạc không thôi. Hắn tuyệt đối không thể
tưởng được, Tỉnh lão tam này vậy mà có thể mời đến cứu binh lợi hại
như vậy? Nhóm người hắn mang đến này, nhân số không nhiều, nhưng đều là cường giả Hoàng cảnh thất trọng, bất kỳ một cái nào, cũng sẽ
không kém Cố Tâm Đường. Thế nhưng mà, ở trước mặt người kia, vậy mà một chút phản kháng cũng không có? Một màn này, cũng làm cho sắc mặt nam tử họ Tôn xám ngoét. Thực lực của
hắn, so với Cố Tâm Đường lợi hại hơn một chút, nhưng mà có hạn. Đồng lõa hắn mang đến đã không chịu nổi một kích, chính hắn tự mình lên,
khẳng định cũng không được. Huống chi, mới vừa rồi hắn còn trúng một
kích. - Ta... Ta là Tôn Nguyên. Là đệ tử của Tôn gia Nguyệt Thần Giáo. Cô cô ta là Thánh Nữ đời trước, biểu muội của ta, là một trong
các Thánh Nữ đời này, còn có... Ba… Vô Song Đại Đế trực tiếp quạt một bạt tai, cười lạnh nói: - Còn có cái gì? Ngươi cho rằng báo những thứ này, sẽ không bị đánh sao? Tôn Nguyên trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, sau khi mình tự giới thiệu, đối phương vẫn dám phiến mình một tát, trong lúc
nhất thời, hắn bụm mặt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ. - Ngươi... Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ngươi đánh là ai chăng? Tôn Nguyên kêu lên, hiển nhiên, hắn đời này vẫn là lần đầu ăn thiệt thòi lớn như vậy. Vô Song Đại Đế mây trôi nước chảy nói: - Ngươi đánh người khác có thể? Lão phu đánh ngươi, lại không được sao? - Ta... Cố Tâm Đường hắn có tư cách gì so với ta? Hắn xách giày cho ta cũng không xứng. Tôn Nguyên phát điên kêu lên. - Ở lão phu xem ra, ngươi xách giày cho hắn cũng không xứng. Không có gia thế, không có những thất đại cô bát đại di mà ngươi nói, ngươi nhìn lại mình còn có cái gì? Vô Song Đại Đế là tán tu, xưa nay hắn không quen nhìn nhất, là những ăn chơi thiếu gia dựa vào gia thế coi trời bằng vung kia. Nếu bình thường, hắn chưa chắc sẽ quản loại sự thật này. Bất quá Cố Tâm
Đường, Vô Song Đại Đế hoàn toàn chính xác rất thưởng thức. Ít nhất Cố
Tâm Đường ở hắc lao biểu hiện, là để cho Vô Song Đại Đế rất hài lòng. Đã thiếu Cố Tâm Đường nhân tình, lúc này, tự nhiên phải đứng ra cho người chỗ dựa. Giang Trần cũng đi tới, lạnh lùng nhìn Tôn Nguyên. Đối với loại thiếu gia ăn
chơi này, kỳ thật Giang Trần cũng không quen nhìn. Dù sao, loại người
như Tôn Nguyên, thiên hạ thật sự nhiều lắm. Chỉ có điều cấp bậc ăn chơi thiếu gia như Tôn Nguyên cao cấp hơn một chút mà thôi. - Tôn Nguyên đúng không? Ta không biết thất đại cô bát đại di của ngươi
đến cùng có bao nhiêu lợi hại, bất quá loại hoàn khố như ngươi, chúng ta lại gặp rất nhiều. Hôm nay ngươi đánh người khác, ngày mai ngươi phải
có giác ngộ bị người khác đánh. Thời điểm ngươi khi dễ người khác, hết
thảy đều đương nhiên, khi bị đánh, liền hô ủy khuất sao? Vẻ mặt của Giang Trần châm chọc. Lúc này Cố Tâm Đường cũng điều hoà khí tức, đi tới, nhìn chằm chằm vào Tôn Nguyên nói: - Tôn Nguyên, ta cùng A Lê tình đầu ý hợp, mặc kệ ngươi không biết xấu hổ dây dưa như thế nào, A Lê thủy chung cùng ta một lòng. Ngươi muốn từ
trong cản trở, Cố Tâm Đường ta dù ngọc thạch câu phần, cũng chơi với
ngươi đến cùng. - Tốt. Vô Song Đại Đế vỗ tay cười. - Đây mới là Tiểu Cố mà lão phu thưởng thức. Hôm nay lão phu đem lời để ở chỗ này, Tôn Nguyên, sự tình của Tiểu Cố, là sự tình của lão phu. Ngươi đã cảm giác gia thế của mình rất giỏi, vậy thì gọi toàn bộ thất đại cô
bát đại di của ngươi tới, nhìn xem lão phu gây nổi hay không. Vô Song Đại Đế mười phần bá khí, nói đến Giang Trần vỗ tay cười to: - Không hổ là tiền bối cao nhân, Tiểu Cố, ngươi còn không tạ ơn Vô Song tiền bối? Trong nội tâm Cố Tâm Đường cảm kích, liền bước lên phía trước: - Đa tạ Vô Song tiền bối. Vô Song tiền bối? Tôn Nguyên sững sờ, ai vậy a? Sương Nguyệt Thành có Vô
Song tiền bối nào sao? Nguyệt Thần Giáo có Vô Song tiền bối sao?