Ban nãy trước khi châm cứu, cô bé đã hỏi sư phụ: “Sau lần châm cứu này, ngày mai bà ngoại con có đứng dậy được không?”Sư phụ khinh miệt đáp: “Cần gì tới ngày mai, châm cứu xong lần này là bà ngoại con có thể bước đi như bay rồi. ”Bây giờ Túc Bảo đã tin lời sư phụ mình, còn biết thếnào là bước đi như bay. Bà cụ Tô phát hiện ra bị lừa gạt, tức giận nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, còn kêu linh tinh là tao hầm thịt mày đấy. Tiểu Ngũ run rẩy bay đến vai Túc Bảo: “Đừng hầm ta, đừng hầm ta. Ta xuống được nhà bếp lên được đại sảnh, đánh được lưu manh đối phó được tiểu tam, chịu được cô quạnh và có thể tạo ra vinh quang, sửa được máy tính và trèo được tường. ”Bà cụ Tô: “... . " Giờ bà sẽ lập tức cho Tiểu Ngũ vào bếp. Túc Bảo chỉ tay vào chân bà cụ Tô: “Ngoại ơi ngoại nhìn xem. ”Bà cụ Tô cúi đầu nhìn thì sửng sốt, sau đó lập tức duỗi tay nói: “Đỡ, đỡ tôi chút nào, bỗng nhiên tôi hơi sợ độ cao. ”Cuối cùng thì bà cũng đứng dậy được, là đứng vững vàng chứ không phải cảm giác chân như giẫm lên nệm bông khi trước... . . Bà cụ Tô bỗng cảm thấy mọi chuyện trước mắt không thực tế... Ông cụ Tô đen mặt đỡ vợ, nói: “Túc Bảo, bà ngoại con có thể đứng và đi vài bước được không?"Dạo trước, Túc Bảo và viện trưởng Vu tranh cãi, ông cụ nhớ rõ Túc Bảo từng nói trong lúc trị liệu chân không thể tập thể dục. Túc Bảo cất kim bạc, nói: “Được ạ, từ tối nay bà ngoại có thể đi lại rồi. ” Nếu không có vụ ngã lần trước thì giờ bà ngoại còncó thể nhảy quảng trường rồi đói. Ông cụ Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức buông bà cụ Tô ra: “Túc Bảo nói bà có thể đi được rồi, không sao đâu, đi vài bước tôi xem nào. ”Ông cụ Tô thề rằng khi nói ra lời này, toàn bộ tâm tư của ông đều dồn vào đôi chân của bà cụ Tô. Chẳng ngờ ông cụ Tô lại bị vợ mắng tiếp: “Ông mới không sao, ông mới đi vài bước. ” Ông cụ Tô: “??”Dưới sự theo dõi sát sao của người nhà, bà cụ Tô dè dặt đi thử vài bước. Sau đó, bà bước đi ngày càng nhanh hơn, lòng rạo. rực như nở hoa. “Tôi đi được thật rồi ư?” Bà cụ Tô vui mừng nói: “Đi được thật rồi này. ”Mấy ngày trước, bà cụ cũng có thể đi lại, nhưng luôn phải vịn vào thứ gì đó. Nếu không vịn thì bước đi vô cùng chậm chạp, khi ấy bà chỉ cảm thấy bất lực khó tả. Bây giờ thì khác, bà cụ cảm thấy mình đang đứng rất vững, thậm chí chạy luôn mấy cây số cũng không thành vấn đề!Tô Nhạc Phi kinh ngạc đến độ miệng há thành hình chữ O. Tuy Túc Bảo nói châm cứu có thể giúp bà cụ Tô đứng dậy, nhưng anh không tin tưởng cho lắm. Chẳng ngờ, bà cụ Tô lại đi lại được thật. Ăn tối xong, bà cụ Tô lấy một đôi quạt đỏ rồi háo. hức dẫn cả nhà ra ngoài. “Đừng hòng có ai chạy thoát được, mau cùng tôi đi nhảy quảng trường. ”Bà cụ Tô vui đến mức không biết diễn đạt niềm vui như thế nào nữa, bà quyết định đến quảng trường Giang Tân để nhảy bài “Good Days”, “Good Luck Comes” và “Better and Better” cùng mọi người. !Nếu điều kiện cho phép, bà sẽ nhảy thêm hai bài “Above the Moon' và "Fly Free"... Người nhà họ Tô: °—° 1Công viên Giang Tân. Bà cụ Tô nhảy múa vui vẻ với chiếc quạt, còn bắt ông cụ Tô phải quay một đoạn video nhỏ ghỉ lại toàn bộ quá trình rồi gửi cho group nhà họ Tô. Thế là... . Vừa hoàn thành nhiệm vụ bay xong, Tô Dĩnh Nhạc: mở điện thoại lên thì điện thoại rung không ngừng, anh nhanh chóng mở ra xem. Chết lặng ngay tại chỗ. Người nhảy cùng hai chiếc quạt đỏ trong loạt hơn chục video ngắn này là mẹ anh ư?? Kết quả, anh trông thấy bà cụ Tô cầm hai chiếc quạt đỏ và nhảy liên tiếp mười tám đoạn video ngắn. Tít một tiếng, ông cụ Tô lại gửi thêm một video mới. Tất cả mọi người trong group đều im lặng.