Ông ta nằm mơ cũng không dám tin, một võ tông đỉnh phong như mình lại bị đánh chết bởi một quyền? Diệp Bắc Minh giống như sát thần, không có người nào có thể ngăn cản, đi sâu vào trong nhà họ Ngụy: “Ngụy Công, ông còn không xuất hiện, muốn cả gia tộc nhà họ Ngụy bị diệt sạch sao?” “Đừng giết nữa, dừng tay!” Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên. Sau đó. Một ông lão đẩy xe lắn đi ra. Trên xe lăn là một ông lão nét mặt già nua mặc áo choàng mừng thọ! Ngụy Công! Quốc sĩ vô song! Cánh tay đắc lực của đất nước! Đôi mắt Ngụy Công lạnh như băng, tràn đầy hàn khí: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan thật đấy!” “Dám đến nhà họ Nguy tao giết người, mày biết nét đầu tiên của chữ chết là một nét ngang không?” “Hôm nay mày xông vào nhà họ Ngụy, chính là đã viết ra nét ngang này!”Diệp Bắc Minh cười: “Một con chó già giãy dụa sắp chết, ông có thể giết tôi không?” Hai ông cháu Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca. Hai ông cháu Hàn Kim Long, Hàn Nguyệt. Đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, ông cụ Hoa, ông cụ Phó. Và vua Kim Lăng, đám người thư ký Tiền vừa hay từ bên ngoài vội vàng chạy vào. Nghe thấy lời nói của Diệp Bắc Minh, trong lòng dấy lên làn sóng sợ hãi! Con chó già? Diệp Bắc Minh mắng Ngụy Công là con chó già! Tất cả mọi người đều thộn mặt! Ngụy Công có thân phận gì chứ? Môn đồ phủ khắp cả Long Quốc! Một tỉnh bất kỳ, tiện tay tóm một người, bất kỳ đồ đệ nào cũng giữ chức vụ quan trọng. Lập tức. Một người đàn ông trung niên trong đám đông đi ra. “Ngụy Công đức cao vọng trọng, mày…” Phập!