Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm, tấn công ra một quyền, giết tất cả bọn họ! Ánh mắt trầm xuống, nhìn Ngụy Phá Nô: “Ông dám ngăn cản tôi? Chết!” Ngụy Phá Nô sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày dám giết tao?” “Có gì không dám?” Diệp Bắc Minh cười khinh thường. Giơ tay tấn công ra một quyền! Thư ký Tiền quát lớn một tiếng: “Thiếu soái, đừng…” “Phập!” Tia máu bắn ra! Dưới con mắt của tất cả mọi người, Ngụy Phá Nô, cháu ruột của Ngụy Công, chết! Diệp Bắc Minh không dừng lại một giây, sải bước lớn đi vào cổng lớn nhà họ Ngụy. Sắc mặt thư ký Tiền xám như tro: “Xong rồi… lần này không chỉ là phá thủng trời, mà trực tiếp đánh cho trời sập luôn rồi…” “A!” “Giết người!” Trong nhà họ Nguy truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Một đoàn khách khứa bên ngoài hoàn toàn hóa đá! Tĩnh lặng như cái chết! Nhà họ Nguy vốn vui vẻ náo nhiệt, bỗng chốc hóa thành tu la địa ngục! Soạt! Một ông lão xuất hiện, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang chém giết người nhà họ Ngụy. Tức giận quát một tiếng: “Đồ khốn khiếp, dám giết người ở nhà họ Ngụy?” “Muốn chết hả!” “Phẫn Thiên Liệt Diễm chưởng!” Đập ra một chưởng, ngọn lửa bùng bùng! Cùng với chưởng phong đáng sợ, nhiệt trong sân viện cũng tăng mạnh, một luồng nội lực bạo ngược đánh về phía Diệp Bắc Minh, giống như biển thét. Là một võ tông đỉnh phong! Trong nhà họ Ngụy có cao thủ như vậy? “Cút!” Sức mạnh hàng trăm ngàn cân ập đến. Khoảnh khắc võ tông đỉnh phòng và quyền kinh đập vào nhau, cơ thể ông ta chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.