Một giây sau đó. Phó Quốc Hoa bật cười: “Diệp Bắc Minh, lá gan của mày lớn đấy, dám một mình tiến vào căn mật thất này?” “Mặc dù tao không biết mày vào bằng cách nào, nhưng mày có biết đây là đâu không?” Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Trụ sở chính hiệp hội võ đạo”. “Sao vậy?” Sao vậy? Mẹ kiếp! Phó Quốc Hoa lập tức nổi giận, kích động muốn chửi bậy. Đây chính là trụ sở chính hiệp hội võ đạo đấy! Ông đây là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, nhân vật đứng thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu. Một mình mày lẻn vào được mật thất của tao! Còn hỏi tao sao vậy? Phó Quốc Hoa cười gằn, chậm rãi đứng dậy, siết chặt quả đấm, đột nhiên bùng nổ: “Tao sẽ cho mày biết! Quỳ xuống nói chuyện cho tao!!!” Luồng chân khí ngưng tụ, một quyền đánh ra! Ầm! Cuồng phong nổi lên! Đồ gỗ đỏ trong mật thất đều bay sang bên cạnh. Đụng vào vách tường, chia năm xẻ bảy! Ngay cả mặt đất cũng bị một cước của Phó Quốc Hoa đạp thành kẽ hở! Diệp Bắc Minh cười nhạt, vẫn thờ ơ ngồi ở đó. Phó Quốc Hoa nổi giận! Ông đây ra tay rồi? Mày có thái độ gì! Nội kình càng cuồng bạo, chuẩn bị một quyền đánh chết Diệp Bắc Minh. Huyết Ảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc, cảm giác không đúng! Có cái gì rất không đúng! Diệp Bắc Minh không phải tên ngốc, sao có thể ngồi ở đó để mặc Phó Quốc Hoa ra tay? Hắn muốn làm gì? “Cẩn thận!!!” Thời điểm quả đấm của Phó Quốc Hoa chỉ còn cách Diệp Bắc Minh một mét. Diệp Bắc Minh giơ tay, làm ra động tác một kiếm chém ra.