“Ừm, ông nói có đúng không, phó đại hộ pháp?”Phó Quốc Hoa biến sắc, có chút không vui: “Huyết Ảnh, nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài không được gọi tôi là đại hộ pháp!” “Ha ha ha ha!” Huyết Ảnh không chút kiêng kỵ cười lớn: “Ông lo lắng cái gì? Đây là tổng hội võ đạo, còn là mật thất riêng của ông, chẳng lẽ còn có người xông…” Lời còn chưa nói hết. Đột nhiên, ánh mắt Huyết Ảnh trầm xuống: “Ai?!!!” Hắn nhìn về một hướng khác, hét lớn. “Ra!” Sắc mặt Phó Quốc Hoa cũng trầm xuống, nhìn về phía một góc tối trong mật thất. Cộp cộp cộp cộp! Một loạt tiếng bước chân truyền tới. Một người khiến cả hai không ngờ tới bước ra từ trong bóng tối. “Diệp Bắc Minh!!!” Phó Quốc Hoa kinh hãi, sợ đến suýt rớt cằm. Huyết Ảnh cũng đứng bật dậy, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt! Hai người đều kinh sợ! Tình huống gì vậy? Không phải người của Phó Quốc Hoa nói Diệp Bắc Minh đang ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo sao? Cách mấy ngàn cây số, làm sao Diệp Bắc Minh có thể dịch chuyển về Long Đô, hơn nữa còn đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo?!!! “Mày… mày thật sự là Diệp Bắc Minh?”, Phó Quốc Hoa nghiêm mặt. Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Ông nói xem?” Anh thả ra tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi Cảng Đảo. Nào ngờ, một mình Diệp Bắc Minh lén lẻn vào Long Đô! Phó Quốc Hoa nghe thấy giọng nói này, lập tức biết người trước mắt chính là Diệp Bắc Minh. Mặc dù ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt Diệp Bắc Minh, nhưng tất cả camera có sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh, ông ta đều xem qua mấy lần. Thần thái, giọng nói, động tác, tuyệt đối không phải giả mạo. Phó Quốc Hoa vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, sao mày có thể làm được?” Diệp Bắc Minh đi tới, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ các người không biết có thuật dịch dung?” Trong nháy mắt liền hiểu ra! Diệp Bắc Minh đùa giỡn bọn họ. Có người dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo.