Khương Sơn Hà sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có mạnh hơn!” Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh, trầm mặc một lát! Tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rất mạnh, thiên phú cũng rất nghịch thiên”. “Nhưng theo tôi được biết, thực lực võ đạo của cậu so với thế hệ trẻ của gia tộc cổ võ hàng đầu cũng không phải là mạnh nhất”. Cậu có thể không kiêng sợ trong thế giới của người bình thường, nhưng khi đối diện với gia tộc cổ võ, có thể ngay cả cơ hội quỳ xuống xin tha cũng không có!” “Cậu mãi mãi không biết, bọn họ đáng sợ đến mức nào!” Diệp Bắc Minh cười: “Ồ, vậy sao?” Khương Sơn Hà cau mày: “Cậu đừng có không tin, đến lúc đó cậu sẽ biết”. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường ‘xì’ một tiếng: “Xì, gia tộc cổ võ cái gì chứ? Cậu nhóc, cậu tu luyện cho tốt, cùng lắm là một năm, tiêu diệt hết tất cả bọn họ cũng không vấn đề!” Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì. Cho dù không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh có tuyệt học của chín mươi chín vị sư phụ, tự anh cũng có thể làm được! “Diệp Bắc Minh, nhà họ Khương cổ võ tôi không có ác ý với cậu, có thể thả chúng tôi đi rồi chứ?”, Khương Sơn Hà hỏi. Thậm chí có chút ý lấy lòng! Có hơi bực bội khó chịu! Gia tộc cổ võ lại nói chuyện với người bình thường bằng thái độ này. “Được”. Diệp Bắc Minh gật đầu. “Cảm ơn!” Khương Sơn Hà vui mừng: “Chúng ta đi thôi!” “Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”, Diệp Bắc Minh gọi bọn họ lại. “Sao thế?” Khương Sơn Hà kinh ngạc. Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Vừa nãy lúc lên tàu, tôi đã nghe hết các người nói chuyện với nhau, là ai nói sớm muộn gì cũng phải cho tôi chết?” Sắc mặt đám người Khương Sơn Hà trắng bệch! Diệp Bắc Minh nói nhanh gọn dứt khoát: “Không cần nói nhiều, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó cút!” “Cái gì?” Tức giận! Không cam lòng! Trong nháy mắt biến mất!