Phập! Diệp Bắc Minh không thèm nhiều lời. Dẫm nát điện thoại của Chiba Keigo. Sắc mặt Chiba Sadako trắng bệch, nhìn thi thể Chiba Keigo, lặng lẽ lau một giọt nước mắt. Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi đã giết bố của cô, cô muốn báo thù không?” Chiba Sadako lắc đầu: “Đây là giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi vì ông ấy, anh vẫn là chủ nhân của tôi”. Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Cô đã là nô bộc của tôi, thì làm cho tốt!” “Sau này tôi đến Đông Doanh, tiêu diệt gia tộc Chiba, cô làm tộc trưởng!” “Thật không?” Ánh mắt Chiba Sadako sáng lên. Nếu chủ nhân nói vậy, không chừng thực sự có khả năng. Chủ nhân còn trẻ như vậy đã có thực lực võ đạo đáng sợ. Năm năm, mười năm nữa, không được nữa thì hai mươi năm, sẽ có một ngày anh có thể làm được việc này! Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn đám người Khương Sơn Hà. “Suýt!” Đám người nhà họ Khương hít khí lạnh. Da đầu tê dại! Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt sợ hãi, căng thẳng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu muốn làm gì? Nhà họ Khương cổ võ chúng tôi cũng phải phải dễ chọc đâu”. Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng: “Thực lực của nhà họ Tần và nhà họ Long cổ võ thế nào?” Một câu hỏi. Vô cùng bình thường. Không trả lời câu hỏi của Khương Sơn Hà, mà trực tiếp hỏi vấn đề của mình. Khương Sơn Hà lại không hề có chút lòng phản kháng, trả lời theo bản năng: “Nhà họ Tần cổ võ rất mạnh, nhà họ Long cổ võ còn mạnh hơn!” “Long Quốc có tất cả mười gia tộc cổ võ, nhà họ Tần và nhà họ Long có thể xếp vào top ba”. Nếu ở giới võ đạo, trên thực tế vừa mới xuất sư. Thực lực đạt đến cảnh giới võ tông, có thể thành lập môn phái. Diệp Bắc Minh cau mày: “Võ tông ư?”