Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên. Đột nhiên. Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?” Diệp Bắc Minh quay đầu. Ngụy Yên Nhiên đi gày cao gót, cất đôi chân dài bước nhanh đi đến. Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ. Hoa nhường nguyệt thẹn. Ngực khoét sâu! Hở vai! Tấm lưng trắng nõn nà! Diệp Bắc Minh cũng thấy kỳ lạ: “Sao cô cũng ở đây?” Ngụy Yên Nhiên ngẩn người, sau đó phì cười nói: “Vừa nãy chẳng phải tôi gọi cho anh, mời anh tham dự yến tiệc sao?” “Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”. Diệp Bắc Minh hiểu ra. Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc. “Người của gia tộc Cổ Võ?” Bọn họ cũng đến ư?” Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản. Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ. Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà. Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này. “Ừm?” Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh. Bỗng nhiên quay đầu! Bốn mắt nhìn nhau. “Là hắn ta?” Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh. Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng! Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy? Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây. Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.