“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!” Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh. Liền sau đó. Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh. Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó! Lúc này hắn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông. Sau đó, nhảy lên một chiếc xe. Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu. Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách. Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuẩn xác”. “Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”. Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động! “Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”. “Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”. Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”. “Được thôi”. Diệp Bắc Minh hơi thất vọng. Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó. Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu. Đường trải thảm đỏ. Ánh đèn lấp lánh. Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu! Vô cùng náo nhiệt. Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”