Mấy ông lão ở một bên nén thấp giọng: “Đại trưởng lão, đừng kích động!” “Phía sau kẻ này chắc chắn có người chống lưng, không chừng còn nhằm vào Long Đường!” “Đúng thế, làm sao kẻ này có thể dám ngang ngược như vậy!” “Phía sau hắn chắc có nhân vật lớn chống lưng!’ Mấy ông nói đều nói: “Còn thanh kiếm trong tay hắn, khí tức tuyệt đối không sai, chắc chắn là thần khí!” “Hừ!” Đại trưởng lão Long Đường hừ lạnh lùng môt tiếng, không nhiều lời nữa. Mọi người sững sờ. Đan Hoàng bị Diệp Bắc Minh chém! Chẳng lẽ Long Đường bỏ qua như vậy? Lôi Bằng kích động đến ngừng hít thở: “Anh sát thần, anh chính là vị thần của tôi!” Mục Thừa không nhịn được mắng một câu: “Mẹ kiếp, nếu cả đời tôi có một phần mười sự cuồng ngạo của anh ta, thì chết cũng không hối tiếc!” Tiêu Đạo Sơn quay đầu nhìn hai con gái: “Dung Nhi, Nhã Nhi, thế này là sao?” “Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?” “Các con nói thật hết tất cả thông tin của cậu ta cho bố!” Tiêu Nhã Phi há hốc miệng: “A? Con không biết, chị thân với anh ta hơn!” Tiêu Đạo Sơn nghiêm trọng nhìn sang Tiêu Dung Phi: “Dung Nhi, cậu ta có thân phận gì?” Tiêu Dung Phi hoàn hồn lại từ trong chấn hãi: “Bố à, con gái cũng không biết”. “Chỉ là một cô bạn thân của con gái, hình như từ trong cấm địa long mạch đi ra!” “Cái gì?” Tiêu Đạo Sơn và vợ Hoàng Phủ Nguyệt cứng đờ người, không hẹn mà cùng nghĩ: ‘Chẳng lẽ cậu ta là người từ trong đó ra?’ Nếu thực sự là như vậy, thì cũng thật đáng sợ! Một thanh niên anh tuấn đến mức khiến phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ khẽ cười: “Thú vị, ở nơi tài nguyên võ đạo thiếu thốn như Côn Luân Hư, lại có nhân tài như vậy!” Một ông lão gù phía sau lên tiếng: “Công tử, nếu cậu có hứng thú với anh ta”. “Bây giờ lão nô ra tay, khiến anh ta thần phục?”