Giờ phút này. Thế giới hoàn toàn yên tĩnh! Sau khi bốn lão già của Long Đường bị đánh lui, vừa định xông lên liền nhìn thấy Đan Hoàng bị chém bay đầu, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, không nhịn được run rẩy một chút! "A!" Những tiếng hít khí lạnh truyền đến. "Trời ạ!" Vô số người kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, tê cả da đầu, toàn thân run rẩy, da gà cả người nổi lên! "Đậu má!" Tiêu Đạo Sơn cũng không nhịn được tuôn ra một câu chửi bậy. Vụt! Lập tức đứng lên. Không chỉ là ông ta, rất nhiều người tu võ cũng đều khiếp sợ đứng dậy! Đan Hoàng... chết rồi? Bọn họ biết Sát Thần ngông cuồng, nhưng cũng không nghĩ tới lại ngông cuồng như thế! Đại trưởng lão Long Đường giận dữ vỗ bàn đứng dậy, sát ý lạnh như băng gần như ngưng tụ thành thực chất: "Diệp Bắc Minh, Đan Hoàng là người mà Long Đường cung phụng, cậu dám giết ông ta ư?" Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: "Long Đường? Là rác rưởi gì vậy?" "Ở trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, cho dù là đầu rồng cũng phải quỳ xuống!" "Thành Côn Luân là địa bàn của tôi, tới tham gia hội đấu giá của tôi thì phải làm theo quy củ của tôi!" Tay anh cầm đầu Đan Hoàng. Trở về trên đài đấu giá! Tiện tay vứt xuống đất. Vô cùng ngông cuồng! Vô cùng phách lối! Anh giận dữ hét lên như hổ gầm rồng kêu: "Ai dám làm trái sẽ có kết cục như người này!" Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng lên tới đỉnh điểm: "Còn có ai không phục không?" Giờ phút này. Khí thế của Diệp Bắc Minh lao thẳng lên trời, nghiền ép tất cả! Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, không ai dám phát ra một tiếng nào! "Chủ nhân!" "Thiếu chủ!" Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong kích động suýt nữa ngất đi.