Vân Chi Lan lắc đầu: “Cậu Diệp, thôi… người mà cậu không chọc vào được!” Kiêng sợ nhìn về phía Thẩm Linh Lung! Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra. Anh cười lạnh lùng một tiếng: “Trong thiên hạ không có ai mà tôi không chọc vào được!” Buồn cười! Nơi này là nơi mình tu võ năm năm! Chín mươi chín vị sư phụ đều ở trong núi! Đã đến cửa nhà mình, người của nước mình bị người ta ức hiếp? Anh còn không chọc được? Đùa cái gì vậy! Thẩm Linh Lung hừ nhẹ một tiếng: “Anh Tần Lập, anh giúp em giết hắn, được không?” Tần Lập mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Linh Lung: “Linh Lung, hôm này là lễ trưởng thành của em”. “Giết người không hay lắm, anh có thể phế hắn”. Thẩm Linh Lung vỗ tay: “Được”. Liền sau đó. Tần Lập bước ra một bước, thản nhiên cúi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày khiến Linh Lung không vui”. “Quỳ…” Ầm! Ba chữ ‘xuống xin lỗi’ còn chưa thốt ra miệng. Sấm sét vang dội! Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Tần Lập, tấn công ra một quyền! Sắc mặt Tần Lập nghiêm trọng: “Tốc độ thật nhanh, nhóc con, mày không phải người bình thường!” Hắn ta cũng giơ tay, tự tin đập đến một quyền! Với thực lực của hắn ta, tên nhóc này tuyệt đối không phải đối thủ! Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau. Hắn ta là Tần Thí Thiên! Kẻ may mắn của Côn Luân Hư! Làm sao có thể thua?