“Là hắn?” “Hắn đến rồi!” Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình lập tức nhận ra Diệp Bắc Minh. “Ai mà to gan như vậy, dám cưỡi ngựa ở đây?” “Lễ trưởng thành mười tám tuổi của tiểu công chúa, mày thật to gan!” “Có người quát lên”. Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện ở cấm địa long mạch. Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người bị thương, là người quen của cậu!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đang thoi thóp trong bụi cỏ! Sắc mặt anh sầm xuống! Hai người này không có quan hệ gì với anh. Nhưng. Vân Chi Lan là người Long Quốc! Vân Kiếm Bình cũng là người Long Quốc! Đường đường người Long Quốc, làm sao có thể bị người khác ức hiếp ở Côn Luân Hư? Soạt! Không hề do dự, Diệp Bắc Minh bước ra một bước đến trong bụi cỏ! Hai người thương nặng gần chết! Anh không hề chậm trễ ra tay cứu giúp! Cắm kim châm xuống! Phụt! Phụt! Phụt!! Nhét đan dược vào trong miệng hai người. Đôi mắt của Tần Lập nghiêm lại, nhìn thủ pháp cắm châm và đan dược của Diệp Bắc Minh! Vân Kiếm Bình và Vân Chi Lan tỉnh lại! Vân Chi Lan vô cùng chấn động: “Cậu… Diệp?” “Sao… sao cậu lại ở đây?” Vân Kiếm Bình đã mất lưỡi! Sắc mặt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Là ai làm?”