Đại Tông Sư Đông Doanh tái mặt, lấy thuốc giải ra nuốt vào. Diệp Bắc Minh đi từng bước ra khỏi làn sương khói, như bóng ma xuất hiện trước mặt vị Đại Tông Sư Đông Doanh đó. Anh giơ một cánh tay, không có động tác màu mè gì, chỉ có một đấm! “Tên khốn kiếp!” Kitamiyano hét lên một tiếng thật lớn. Ông ta không phục lắm! Một thanh niên người Long Quốc lấy tư cách gì đối đầu với Đại Tông Sư Đông Doanh? Dù rằng lúc nãy ông ta đã tận mắt thấy Diệp Bắc Minh một đấm giết chết Lâm Thiên Tuyệt! Nhưng ông ta vẫn không phục! Kitamiyano giơ nắm đấm, tấn công vào nắm tay của Diệp Bắc Minh! “Răng rắc”. Xương ngón tay của Kitamiyano nhanh chóng vỡ toang, gãy nát! Cơ bắp và xương cốt đã trực tiếp gãy vỡ. “A…” Kitamiyano hét thảm một tiếng. Không phục cũng thế thôi! Sự thật đã cho ông ta một bài học đau đớn! Diệp Bắc Minh không hề buông tha cho Kitamiyano, lại là một đấm đánh vào ngực ông ta. Bốp! Wataraki Jiro đánh tới, nếu một đấm này đánh trúng Kitamiyano thì ông ta chắc chắn phải chết! Một đao của ông ta chém xuống, giải vây cho Kitamiyano! Diệp Bắc Minh mà thu tay lại, thì cánh tay sẽ bị ông ta chém đứt! “Hả?” Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhanh chóng thu quyền. “Bốp!” Âm thanh xé gió vang lên. Thanh đao đã dán vào ngực Diệp Bắc Minh rơi xuống! Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi, đánh giết về phía Wataraki Jiro, đồng thời cũng lướt chân, tung một đá vào ngực Kitamiyano! “Bốp!” Kitamiyano phun ra một ngụm máu tươi. Diệp Bắc Minh mượn lực tung người, như mãnh hổ vồ về phía Wataraki Jiro! Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tung người lên không trung nên không có điểm mượn lực. Wataraki Jiro nhe răng cười một tiếng: “Ngu xuẩn, bay lên trời như thế đối với một Đại Tông Sư mà nói là không khác gì cái bia người! Heo thì vẫn là heo thôi, chẳng có chút não nào!” “Giết!” Tốc độ của Wataraki Jiro cực nhanh, vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, hai tay cầm đao võ sĩ chuẩn bị chém ngang eo! “Thật không?”