Masao Tokugawa hơi ngơ ngác, trả lời theo bản năng: “Không cần hả?” “Cần ư?” Diệp Bắc Minh cười hỏi lại. “Cậu tùy tiện giết người Đông Doanh? Cậu xem Đông Doanh là cái gì?”, Masao Tokugawa nói. Diệp Bắc Minh lại cười: “Lũ Đông Doanh mà cũng xứng là gọi “người” nữa hả?” “Đừng có nói là các người tưởng có tay có chân có đầu thì được gọi là “người” rồi nhé?” “Dùng heo chó để gọi các người cũng là sỉ nhục chúng nó đấy!” Sỉ nhục! Sỉ nhục cùng cực! “Mày phải chết! Giết nó đi!” Masao Tokugawa rống to chỉ vào Diệp Bắc Minh, ông ta đã tức điên lên rồi. Hai Đại Tông Sư Đông Doanh nhanh chóng ra tay. Kitamiyano, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 155 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á! Wataraki Jiro, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 149 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á! Soạt! Một thanh đao võ sĩ bằng hợp kim chém về phía cổ Diệp Bắc Minh, tạo thành một đường đao hình bán nguyệt! “Soạt!” Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi về phía sau, đao khí đó gần như lướt ngang qua cổ họng anh! Bốp! Kitamiyano lao tới, tấn công từ bên hông. Ông ta ném ra một quả bom khói đen. Nhanh bóng bao vây lấy Diệp Bắc Minh! “Soạt soạt soạt!” Hơn mười thanh kiếm từ trong tay bay ra, tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, từ bốn bía bắn vào trong làn đạn! Kiếm trong tay đều dính độc nặng. Trong tình huống không có tầm nhìn, Diệp Bắc Minh phải chết không thể nghi ngờ! Kitamiyano không kịp né tránh nên đã để sượt qua da! Máu thịt chỗ miệng vết thương nhanh chóng trở nên tối đen. “Không xong rồi! Có độc!”