Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống, dập đầu mấy cái về phía giới phàm tục. Rồi quay người xông vào rừng rậm Âm Ảnh mà không quay đầu lại! Hạ Nhược Tuyết gọi lớn: “Hầu Tử!” Từ Bác Chiêu lạnh lùng nhìn Chu Tần: “Một nha hoàn cũng dám ngăn cản huấn luyện lần này? Chu Tần, cậu tự xử lý đi!” “Tôi biết rồi, trưởng lão Từ!” Chu Tần hằm hằm gật đầu. Hắn giơ tay ném ra một con dao găm, trực tiếp rạch vỡ mắt cá chân của Hạ Nhược Tuyết! Máu tươi đầm đìa! “Bắt đầu từ bây giờ, Hạ Nhược Tuyết không còn là nha hoàn của tôi, mà là nô lệ của cung Xã Tắc!” Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc quay đầu: “Chu Tần, anh!” “Câm miệng!” Chu Tần tức giận quát lên, trong đôi mắt đầy tia máu: “Hạ Nhược Tuyết, đồ đê tiện giơ bẩn nhà cô!” “Đồ đê tiện không biết yêu bản thân!” “Đồ đê tiện nhơ bẩn!” “Tôi đã đợi cô mười mấy năm, cô lại giao tấm thân trong trắng cho người đàn ông khác!” “Vãi! Mẹ kiếp!” “Cô cho rằng tôi không biết sao? Hôm nay tôi cho mọi người xem, cô là phụ nữ nhơ bẩn thế nào!” Tâm trạng Chu Tần sắp suy sụp! Gào thét lớn. Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua! Có mấy đệ tử nội môn cười trộm, vẻ mặt xem kịch hay. “Ha ha”. Hạ Nhược Tuyết cười lạnh lùng một tiếng, chỉ vậy mà thôi. Coi thường. Cùng không nói thêm một câu, quay người đột ngột xông vào trong rừng rậm Âm Ảnh! “A!” Tâm trạng của Chu Tần suy sụp. Chẳng thèm giải thích! Dường như trong lòng Hạ Nhược Tuyết, Chu Tần hắn không đáng một xu, chẳng đáng để giải thích.