Hạ Nhược Tuyết tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử!” “Có chuyện gì vậy, Hầu Tử, anh làm sao vậy?” Cô ấy định xông lên cứu người. Trên người Chu Tần bùng phát ra một luồng sức mạnh, ngăn cản Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, kẻ này phạm tội chết”. “Cho nên bị nhốt vào tử lao!” “Ư ư ư!” Hầu Tử giãy dụa dữ dội, đôi mắt đỏ bừng! Anh ta vốn không phạm tội chết, tất cả đều là Chu Tần nói năng xằng bậy! Hạ Nhược Tuyết trực tiếp quỳ xuống, đầu gối trắng ngần đè lên hòn đá nhọn, lập tức máu tươi đầm đìa! “Chu Tần, tôi cầu xin anh đấy!” “Tha cho Hầu Tử đi, anh ta là bạn học của tôi, không thể để anh ta lao vào chỗ chết như vậy!” Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống. Đôi mắt của Chu Tần lập tức đỏ bừng, tràn đầy tia máu quát: “Hạ Nhược Tuyết, cô lại quỳ vì một tên nô lệ?” Người phụ nữ mà mình thích! Người phụ nữ mà hắn coi là của riêng mình, lại quỳ vì một tên nô lệ? Hơn nữa. Chu Tần còn cho rằng, đó là vì Vương Khinh Hậu là người anh em của gã đàn ông đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết! Yêu ai yêu cả đường đi lối về! Cho nên Hạ Nhược Tuyết mới quỳ vì một tên nô lệ. Nếu không. Với sự kiêu ngạo của Hạ Nhược Tuyết, làm sao có thể làm việc như này? Lòng đố kỵ khiến Chu Tần gần như mất đi lý trí! Đáng chết! Vãi! Không thể tha thứ! Từ Bác Chiêu cau mày: “Chu Tần, có chuyện gì vậy?” “Cô gái này chỉ là một nha hoàn về từ giới phàm tục, đáng để cậu phí lời với cô ta thế không?” “Là chủ nhân, chẳng lẽ còn không quản nổi một nha hoàn?” Hắn giơ tay tát Hạ Nhược Tuyết ngã lăn ra đất! “Thế còn tạm được”.