Cải trang giả dạng ngầm thăm dò,đêm viếng y quán gặp cố nhân. Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường vào khách sảnh, Bạch Ngọc Đường liền đem những chuyệnkỳ quái mà mình gặp trên đường nhất nhất báo lại cho Bao đại nhân vàCông Tôn tiên sinh, trong khách sảnh Khai Phong phủ nhất thời một mảnhtĩnh lặng. Công Tôntiên sinh mở một bức thư ra, nói: “Vừa rồi nhận được tin báo của huyệnthừa trấn Thanh Tập, rất nhiều y quán trong trấn Thanh Tập bị mất dượcliệu một cách khó hiểu, thôn dân của thôn Du Lâm cách trấn Thanh Tậpchưa đến mười dặm đều mắc bệnh lạ, chẳng hay so với những chuyện Bạchthiếu hiệp gặp trên đường đi phải chăng đều là cùng một việc?”Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Không sai, đích thực là thôn Du Lâm và trấn Thanh Tập. ”Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đưa mắt nhìn nhau một cái, có chút đăm chiêu. Hồi lâu, bỗng nghe Bao đại nhân hỏi: “Công Tôn tiên sinh nghĩ như thế nào?”Công Tôntiên sinh trầm ngâm giây lát, đáp: “Đại nhân, hiện tại việc xảy ra ởthôn Du Lâm và trấn Thanh Tập là đầu mối có liên quan duy nhất đến ánThanh Long châu, nên lập tức phái người đến điều tra. ”“Bản phủcũng nghĩ như vậy”, Bao đại nhân gật đầu, lại quay sang Triển Chiêu vàKim Kiền, nói: “Triển hộ vệ, Kim hiệu úy, bản phủ lệnh cho hai ngươi tức tốc đến trấn Thanh Tập và thôn Du Lâm điều tra”, ngưng một chút,lại trầm giọng nói, “Thời hạn bảy ngày đã qua hai ngày, Triển hộ vệchuyến này đi nếu có manh mối phải tức tốc báo lại, nếu vẫn không có tin tức gì phải nhanh chóng hồi phủ, trong phủ nếu có tin tức nào khác sẽdùng bồ câu đưa tin. ”“Thuộc hạ tuân lệnh”, Triển Chiêu, Kim Kiền ôm quyền. Bạch Ngọc Đường nheo đôi mắt hoa đào,bước lên một bước, nói: “Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường cũng nguyện giúp một phần sức mọn. ”Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn nhau một cái, rồi gật đầu vui mừng nói: “Như thế thì tốt rồi, vậy phiền Bạch thiếu hiệp cùng đi. ”Công Tôntiên sinh nhìn ba người, khẽ chau mày lên tiếng: “Án Thanh Long châu này rất mơ hồ, kẻ trộm châu thân phận khó lường, mục đích không rõ, nhữngkết luận hiện tại của chúng ta đều theo lẽ thường mà suy đoán, không thể chứng minh qua thực tế, ba người đi chuyến này con đường phía trước còn mờ mịt, hung hiểm khó lường, theo ý học trò, các vị chớ nên để lộ thânphận, bí mật điều tra mới là thượng sách. ”“Công Tôn tiên sinh nói rất phải”, Bao đại nhân tán đồng. “Thuộc hạ tuân lệnh”, Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, rồi quay người định đi ra ngoài. “Triển hộ vệ khoan đã”, Công Tôn tiên sinh gọi Triển Chiêu, tủm tỉm nhìn chàng,hỏi: “Lẽ nào Triển hộ vệ định ăn mặc như vậy để xuất hành đi bí mật điều tra?”Triển Chiêu nhìn một thân áo lam của mình một cái, có chút khó hiểu: “Có gì không thể?”Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng, Bao đại nhân, Trương Long, Triệu Hổ cũng lắc lắc đầu. Trương Longbên cạnh không nhịn được, mở miệng xen vào một câu: “Triển đại nhân,hiện tại và trước kia không giống nhau, nếu hôm nay Triển đại nhân bậnđồ như bình thường xuất hành, e rằng còn chưa ra khỏi cửa thành thì chuvi hai mươi dặm trong thành Đông Kinh Biện Lương đều biết Ngự tiền tứphẩm đới đao hộ vệ, Triển đại nhân của Khai Phong phủ chúng ta ra ngoàitra án, như vậy sao có thể bí mật điều tra được?”Triển Chiêu nghe mà sửng sốt: “Vì sao Trương đại ca lại nói ra những lời này. ”Trương Long vỗ đầu một cái: “Ai da, cái, cái cái này…”“Triển hộvệ”, Công Tôn tiên sinh bên cạnh tiếp lời, nghiêm sắc mặt, “nay danh‘Ngự Miêu’ nhà nhà đều biết, ngay cả một bách tính bình thường trongthành Biện Kinh cũng biết rõ tướng mạo của ‘Ngự Miêu’, cách ăn vận,trang phục, nói năng đều hâm mộ không thôi, giày đi trên chân lớn baonhiêu, thắt lưng dài mấy tấc đều có thể nói rất rõ ràng. Triển hộ vệ rakhỏi phủ nha, tất nhiên vạn người dõi mắt, hành tung như thế sao có thểgiữ được bí mật?”Sắc mặt Triển Chiêu tối sầm. Bạch NgọcĐường phì một tiếng bật cười thành tiếng: “Ôi! Tiểu Miêu, nghe ra ngươicòn nổi tiếng hơn cả hoa khôi danh chấn Biện Lương kìa!”“Cẩm mao thử của Hãm Không đảo cũng rất nổi tiếng đó…”, Triệu Hổ bên cạnh lẩm bẩm. “Hả?”, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc. “Bạch thiếuhiệp!”, Công Tôn tiên sinh nghiêm mặt, nói với Bạch Ngọc Đường: “TíchCẩm mao thử của Hãm Không đảo quyết đấu Ngự Miêu tại cấm cung được kểkhắp trong ngõa tứ thành Biện Lương mấy tháng nay, tướng mạo, y phục,cách nói năng rồi cả mấy chữ ‘phong lưu thiên hạ chỉ mình ta’ trên chiếc quạt của Bạch thiếu hiệp cũng là đề tài luận bàn say sưa nhất của báchtính Biện Kinh, hiện tại Bạch thiếu hiệp muốn cùng mấy người Triển hộ vệ giấu tên đi bí mật điều tra, e rằng cũng là chuyện rất khó khăn. ”Nụ cười trên gương mặt Bạch Ngọc Đường nhất thời cứng đờ. “Công Tôntiên sinh”, Triển Chiêu vẻ mặt không tốt, trầm giọng nói: “Chẳng hay tên tuổi của Triển mỗ và Bạch huynh vì sao lại như vậy…”“Cáinày…”, Công Tôn tiên sinh đảo đôi mắt phượng, liếc nhìn Kim Kiền đangcuộn mình lủi vào trong góc khi đề tài này vừa bắt đầu, ho khan haitiếng. Hai người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng thời quay nhìn Kim Kiền, ánh nhìn khó hiểu lóe lên trong hai đôi mắt. Kim Kiềnbỗng cảm thấy áp lực tăng gấp bội, nhảy bật ra khỏi góc tối mà nàng đang lủi vào, vội vàng xua tay nói: “Không liên quan gì đến thuộc hạ! Tuyệtđối không liên quan!”Trương Longbĩu môi: “Cũng không biết vị Tòng hiệu úy lục phẩm nào đem tình huốngtrận quyết chiến giữa Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp thêu dệt thànhchín chín tám mốt đoạn bán cho ngõa tứ…”Triệu Hổ gãi gãi đầu: “Chẳng phải mấy ngày trước Kim Kiền cậu còn hỏi tôi bìnhthường Triển đại nhân thích ăn những điểm tâm gì, ngày hôm sau các bà,các cô, các mẹ liền đưa tặng mấy giỏ, huynh đệ trong phủ nha chúng tađều ăn cả…”Sắc mặt Triển Chiêu ngày càng sa sầm, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường ngày càng tròn. “Trương đạica… Triệu đại ca…”, Kim Kiền cảm thấy toàn thân rét run, không khỏi rùng mình mấy cái, đưa mắt nhìn vị chủ quản sổ sách của Khai Phong phủ, thầm nghĩ:Công TônTrúc Tử, những điểm tâm đó ngài cũng ăn không ít mà! Còn thu nhập bánnhững đoạn bình thư, ngoại trừ mười phần trăm tôi giữ lại, còn tất cảđều sung công đó thôi!Tựa như cảmnhận được tiếng kêu cứu không lời của Kim Kiền, cuối cùng Công Tôntiên sinh cũng mở cái miệng vàng chuyển sự chú ý của mọi người: “Chonên, Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp chuyến này nếu muốn bí mật điều tra,tốt nhất hãy cải trang rồi xuất hành. ”Sắc mặt Triển Chiêu rốt cuộc cũng dịu đi vài phần: “Xin nhờ Công Tôn tiên sinh an bài. ”Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu. Công Tôntiên sinh gật đầu: “Mời Bạch thiếu hiệp, Triển hộ vệ theo tại hạđến sương phòng phía tây”, ngừng một chút, lại nói: “Kim hiệu úy cũng đi cùng luôn. ”“Thuộc hạ tuân lệnh”, Kim Kiền vội vã theo sau ba người. Sau nửa tuần hương, Kim Kiền từ sương phòng phía tây trở lại khách sảnh. Chỉ thấy Kim Kiền bận một bộ trường bào màu sợi đay rộng thùng thình, hệt như đangkhoác trên mình cái bao tải lắc la lắc lư, tóc búi tận đỉnh đầu, trênngười còn có một tráp thuốc, trong tay cầm cây gậy trúc, lá cờ gắn trêngậy trúc viết bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”. Triệu Hổ như bừng tỉnh nói: “Kim hiệu úy, trang phục này… chắc là sắm vai đại phu vân du tứ phương. ”Bao đại nhân gật đầu: “Như thế rất tốt, liên quan đến bệnh lạ cùng dược liệu xảyra ở trấn Thanh Tập và thôn Du Lâm, cải trang như vậy là vô cùng thỏađáng. ”Trương Long nhíu mày: “Nhưng khuôn mặt Kim hiệu úy lại không thay đổi gì, lẽ nào không sợ có người nhận ra?”Bao đại nhân khoát tay: “Không sao, với tướng mạo của Kim hiệu úy, bản phủ tinchỉ cần Kim hiệu úy thay quan phục hiệu úy của Khai Phong phủ, ngườingoài khó có thể nhận ra thân phận. ”Trương Long, Triệu Hổ lập tức gật gù tán đồng: “Đại nhân nói có lý, tướng mạo của Kim hiệu úy thực tốt…”Da mặt Kim Kiền co giật. Hừ, chính là nói mình có khuôn mặt quần chúng chứ gì? Lão Bao, ngài đâm chọc người khác… “duyên” quá đó!“Đại nhân, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đã cải trang xong”, Công Tôn tiên sinh tiến vào ôm quyền nói. Chúng nhânđịnh thần nhìn kỹ, thấy hai người theo sau Công Tôn tiên sinh: ngườibước vào khách sảnh trước, một thân áo vạt ngắn màu đen bằng vải bông,đai lưng và giày đều màu đen, sau lưng khoác tay nải đen dài chừng bathước, hình dáng như cây gậy gỗ, hiển nhiên bên trong bọc thanh bảo kiếm trứ danh nào đó, lướt đến khuôn mặt, tóc xanh, da ngăm ngăm, mày lưỡimác, mắt sáng như sao, còn có… một bộ râu xồm che quá nửa gương mặt…chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu. “Đây là…” hiển nhiên Trương Long, Triệu Hổ có chút lạ lẫm với bộ râu thình lình xuất hiện trên mặt Triển Chiêu. Bao đại nhân lại vô cùng hài lòng, nói: “Như vậy rất tốt, Triển hộ vệ cải trang nhưthế nhất định sẽ không bị người khác nhận ra thân phận. ”Kim Kiền chớp chớp mắt, thầm nói: Cái kiểu hóa trang này của Tiểu Miêu, sao nhìn thế nào cũng thấy quen quen. “Công Tôn tiên sinh… trang phục này của Bạch mỗ…”, Bạch Ngọc Đường theo sau bước vào khách sảnh, giọng có chút kỳ quái. Lúc này chúng nhân mới chuyển lực chú ý sang người Bạch Ngọc Đường. Vừa nhìn một cái, mọi người liền sững sờ nguyên tại chỗ. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cũng một thân y phục đen, phục trang không khác gì Triển Chiêu, nhưng cách cải trang trên mặt…Da mặt chúng nhân không khỏi có chút giật giật. Chỉ thấy một nốt ruồi đen rất to thình lình dán lên cạnh cánh mũi phải của Bạch Ngọc Đường, không thiên không lệch vừa đúng vị trí mà người ta vẫn gọi là“nốt ruồi bà mối”, trên nốt ruồi này còn có một sợi lông, nói dài thìkhông dài, mà nói ngắn cũng chẳng phải, chỉ ít cũng nửa tấc, cứ baytrái, lượn phải rung rung theo nhịp thở mỗi lần Bạch Ngọc Đường nóichuyện phát ra, quả thực phong tình, “duyên dáng” không lời nào kể xiết. “Đây, đây…”, Trương Long, Triệu Hổ gương mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn lom lom Bạch Ngọc Đường không thốt nên lời. Bao đại nhân ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, Công Tôn tiên sinh, Bạch thiếu hiệp cảitrang…”, nói được nửa câu, cũng không biết nên hình dung như thế nàonữa. Triển Chiêu mặt đầy râu thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa hồ như thân ở ngoài thế tục. Kim Kiền lại rùng mình một cái, không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình. Bạch NgọcĐường nhìn vẻ mặt của mọi người, đôi mắt hoa đào như muốn nhảy ra ngoài, mặt đen sì, đưa tay lên định giật nốt ruồi xuống, nhưng tay còn chưachạm vào da mặt đã nghe Công Tôn tiên sinh bên cạnh nhàn nhạt hỏi:“Sao? Lẽ nào Bạch thiếu hiệp không vừa lòng với kỹ thuật của Công Tôn Sách?”Chỉ thấyCông Tôn tiên sinh nheo đôi mắt phượng, nở nụ cười nho nhã,thoáng cái, băng đóng ngàn dặm, tuyết rơi vạn nẻo, trong ngoài kháchsảnh, khí lạnh ngập tràn. Chúng nhân trong lòng đều run lên. Bạch NgọcĐường giật nảy mình, vội vàng khoát tay: “Không có, không có, Ngọc Đường đối với kỹ thuật của Công Tôn tiên sinh… vô cùng vừa lòng, vô cùng vừalòng!”Lúc này Công Tôn tiên sinh mới khẽ gật đầu. Hai người Trương Long, Triệu Hổ lặng lẽ lủi đến bên cạnh Kim Kiền, nói nhỏ: “Kim hiệu úy, may mà ngươi có tướng mạo tốt đó!”Kim Kiền nhìn sợi lông trên “nốt ruồi bà mối” của Bạch Ngọc Đường một cái mà vẫn còn rùng mình, gật gật đầu: “May mắn, may mắn. ”May mà mình có khuôn mặt quần chúng, A di đà Phật!Chợt ngheCông Tôn tiên sinh nói: “Kim hiệu úy cải trang thành đại phu vân du bốnphương, Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp không ngại cải trang thành trợ thủcủa đại phu, ra ngoài hành sự chớ nên quá mức lộ liễu. ”Ba người ôm quyền lĩnh mệnh. Kim Kiềnliếc Triển Chiêu một thân đen sì, mặt đầy râu bên này, lại ngó BạchNgọc Đường người đen ngòm với nốt ruồi bên cánh mũi cùng sợi lông cắmtrên mụn ruồi bên kia, trong giây lát bỗng bừng tỉnh:Thảo nàomình cứ thấy trang phục hai người này sao quen mắt thế, cái gì mà đạiphu vân du tứ phương chứ, rõ ràng chính là tạo hình đám xã hội đen rangoài thu phí bảo kê…***Tiếng cườinói rộn ràng náo nhiệt, bóng người như nước, chiều nghiêng đổ bóng xuống thị trấn, ráng mây phẩy nhẹ trên những mái ngói cong cong. Khi ánh tịch dương đã ngả về tây, đường phố trong trấn Thanh Tập ngựa xe như nước,người mua kẻ bán, thương lái, hàng hóa, người kéo xe, dắt ngựa, rộnràng, náo nhiệt vô cùng. Trên con phố chính nam của trấn Thanh Tập, một quán rượu nhỏ nằm ven đường, nằmchếch bên phía đối diện chính là y quán lớn nhất trấn Thanh Tập, “Lã thị y quán”. Lúc này đang là thời điểm dùng cơm tối, trong quán rượu rấthuyên náo, tiếng nói chuyện, tiếng vung tay, chạm bát, nốc rượu, cườiđùa ồn ã, còn có một đôi cha con đánh đàn, bán tiếng hát, càng thêm phần náo nhiệt. “Đại gia, chọn một khúc đi”, cô nương hát rong đi đến một bàn, cầu xin nói. Bốn hán tử ngồi ở bàn đó, một người trong số họ không kiên nhẫn khoát tay nói: “Không chọn, không chọn!”“Đại gia, ngài kêu một khúc đi mà, con gái lão hát khúc nào cũng được hết”, lão hán tay cầm đàn tì bà cầu xin. “Ông à, ôngxem, mấy người chúng tôi giống những kẻ có tiền nhàn rỗi lắm sao? Ôngnên đi bàn khác thì hơn!”, hán tử bên cạnh nói. “Đừngđể ý đến họ nữa, chúng ta nói chuyện chính đi!”, hán tử thứ nhất thần bí nói: “Nghe tin gì chưa, thôn Du Lâm xảy ra chuyện lớn rồi!”“Ài, đươngnhiên là nghe rồi, nghe nói người trong thôn đó đều mắc bệnh lạ, mặtxanh như tàu lá, toàn thân mềm nhũn, mạch tượng quái dị, huynh nói xemchắc không phải bệnh dịch chứ?”“Không phảiđâu! Đã gần nửa tháng rồi, ngoại trừ người thôn Du Lâm ra, những vùnggần đó không có ai mắc loại bệnh này cả, tôi thấy không phải bệnh dịchđâu. ”“Nói đúng lắm, nói đúng lắm. ”“Nói chuyệnthôn Du Lâm làm gì, nói về chuyện xảy ra ở trấn chúng ta đi! Nghe nóidược liệu quý trong y quán, kho thuốc mấy nhà ở trấn đều không thấy đâu, chuyện này các huynh biết không?”“Có nghe nói, có nghe nói, chuyện lớn như vậy trong mười dặm tám thôn ở gần đây ai mà không biết?”“Điều kỳquái nhất là Lã thị y quán phía đối diện kia, liên tiếp hai ngày nay đều bị mất trộm dược liệu mà hết lần này tới lần khác không bắt được kẻtrộm, mọi người đều nói có thứ gì đó không sạch sẽ quấy phá. ”“Đáng đời, mấy tiệm đó thường ngày đều ức hiếp coi thường những nhà nghèo khổ, nhận chút giáo huấn cũng tốt. ”Một bàn bốn người cười vang. Cha con hátrong thấy bốn người này không có ý gọi hát khúc, chỉ đành chuyển sangbàn khác, nhưng đi một vòng lớn, hai người lại chẳng mời nổi một khúcnào. “Cha, giờ phải làm sao đây?”, cô nương hát rong hai mắt đẫm lệ, nhìn cha mình. Người cha vội an ủi: “Đừng vội, đừng vội, con gái, chúng ta lại đi quán khác…”“Này, tiểu cô nương, bàn này chọn một khúc!”, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ góc quán rượu. “Ôi! Tới đây! Tới đây!”, hai cha con nghe thế liền cả mừng, vội vàng chạy qua. Hai cha conđi tới trước bàn đó, nhìn lướt một cái thì thấy có ba người ngồi xungquanh: người ngồi giữa, thân hình gầy gò, bận áo dài, phía sau lưngdựng một lá cờ, trên mặt viết bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”, lúcnày đang vùi đầu vào tô cháo to bự; hai người ngồi bên cạnh, vận quần áo đen, sau lưng hai người đều đeo một bao vải trông na ná như câygậy, người bên trái, thân thẳng như thân tùng, rũ mắt nhìn xuống,mặt đầy râu ria rối nùi, không nhìn rõ dung mạo; người bên phải, mặt như ngọc đẹp, đôi mắt hoa đào mê người, sắc môi ngọt ngào như mật, tướngmạo vốn có thể khiến các cô nương nhà người ta vừa nhìn đã lạc mất tâmthần, nhưng sợi lông đen trên nốt ruồi chễm chệ ngay cạnh cánh mũi khiến dung mạo tuấn tú cực phẩm lao xuống hạng ba. “Cha, nom trang phục của ba người này, liệu có phải người xấu không?”, thiếu nữ hát rong nhỏ tiếng hỏi. “Đừng nóibậy!”, lão nhân vội át tiếng tiểu cô nương, lại quay đầu cười hỏingười ở bàn trước mặt: “Không biết mấy vị đại gia muốn nghe khúc nào?”“Tiểu cônương, cô có thể hát được những khúc nào?”, nam tử có nốt ruồi mỉm cườinói, chính là chất giọng trong trẻo vừa rồi mới gọi hai cha con họ. Nếu không có nốt ruồi kia, nam tử này cười nhất định sẽ quyến rũ mê người, nhưng nay vì có thêm nốt ruồi nên nụ cười đó trở nên quỷ dị khó tả. “Tôi, tôi…”, tiểu cô nương hát rong vẻ mặt sợ hãi, lùi lại sau một bước, trốn sau lưng cha mình. Nụ cười củanam tử có nốt ruồi nhất thời cứng lại, hệt như bị đả kích gì đó, ngoảnhđầu sang, vỗ vào người đang ăn cháo bên cạnh. Người nọ ngẩng lên khỏi bát cháo, lúc này cha con hát rong mới nhìn rõ người này tuổi chưa qua thiếu niên. “Chuyện, chuyện gì?”, thiếu niên lúng búng hỏi. “Bạch huynhmuốn ngươi chọn một khúc giúp huynh ấy”, nam tử râu ria xồm xoàm độtnhiên cất tiếng, giọng nói trong sáng như chim trả gõ ngọc, rất êm tai,khiến hai cha con không khỏi nhìn người này thêm mấy lần, nhưng đángtiếc bộ râu kia đã che quá nửa gương mặt, thực không thể nhìn rõ tướngmạo. “Chọn một khúc?”, thiếu niên mắt nhỏ khó hiểu, “Ngũ gia, ngài không chọn được sao?”“Tướng mạo Bạch huynh kỳ dị, sợ là vị cô nương này khó mà chịu được”, nam tử râu xồm nói. Nam tử có nốt ruồi hừ lạnh một tiếng. “À…”, thiếu niên mắt nhỏ bỗng hiểu ra, nhíu mày nói: “Là tướng mạo kỳ dị…”Nam tử nốt ruồi trừng mắt lườm thiếu niên mắt nhỏ một cái. Thiếu niênmắt nhỏ nhất thời rụt cổ, vội vàng lên tiếng: “Chọn! Tôi chọn mộtkhúc!”, sau khi vò đầu suy nghĩ hồi lâu, thuận miệng nói: “Vậy hát ‘mười tám điệu sờ’ đi!” Những lời này vừa thốt ra, hai người bên cạnh liền trợn tròn mắt, cha con hát rong lại càng hoảng sợ vạn phần. “Mười tám điệu sờ? Kim huynh thật hăng hái quá đi! Chẳng lẽ…”, nam tử nốt ruồi nhướng mày, đánh mắt liếc nam tử râu xồm nói: “một nhà Kim huynh đều chung sở thích này chăng?”Nam từ râu xồm trầm giọng cất tiếng: “Đổi khúc khác!”Thiếu niên mắt nhỏ lại rụt cổ, giọng lí nhí khó mà nghe thấy được: “Tôi chỉ biết có khúc này…”“Đổi khúc khác!”, giọng nam tử râu xồm lại cao hơn mấy phần. “Đổi! Đổi!”, thiếu niên vội nói, lại nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Tùy ý hát một khúc đi. ”Lúc này cha con hát rong mới thở phào nhẹ nhõm, tùy ý xướng một khúc dân ca bất kỳ, ngược lại cũng rất có ý vị. Một khúc đã hát xong, cha con hát rong hành lễ với ba người, nói: “Ba văn tiền, đa tạ ba vị đại gia. ”Nhưng ba người kia vẫn ngồi ngay ngắn nguyên tại chỗ, không ai có ý móc hầu bao. Thiếu niên mắt nhỏ nhìn nam tử nốt ruồi một cái: “Ngũ gia, người ta đang đợi ngài trả tiền đó. ”Nam tử nốt ruồi quay đầu: “Khúc này là Kim huynh chọn, có quan hệ gì tới người có ‘tướng mạo kỳ dị’ như ta đây?”Thiếu niên da mặt co rúm, lại quay đầu nhìn nam tử râu xồm với vẻ mặt chờ đợi. Chỉ thấy nam tử râu xồm kia bất động như chuông đồng, chẳng mảy may cử động. “Đại, đại gia…”, cô nương hát rong nghẹn ngào, giọng như sắp khóc. “Haizzz!”, thiếu niên mắt nhỏ nhíu mày, vẻ không tình nguyện móc một văn tiền từ trongngực áo ra, lại lấy một văn tiền ở thắt lưng, văn tiền cuối cùng là lấytừ trong xà cạp, rất cẩn thận xếp thành hàng lên bàn. “Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia!”, hai cha con vội hành lễ đáp tạ, cầm lấy tiền rồi xoay người rời đi. “Ba văn tiền ôi…”, cha con hát rong vừa đi, thiếu niên mắt nhỏ, cũng chính là KimKiền, lập tức nằm úp sấp lên bàn bắt đầu ai oán mặc niệm cho ba văn tiền thất thoát, nằm ngoài chi phí dự trù, gương mặt đầy vẻ mất mát. Triển Chiêunhìn Kim Kiền một cái, thở dài nói: “Khi về phủ Triển mỗ sẽ nói với Công Tôn tiên sinh một tiếng, ba văn tiền này liền được thanh toán. ”“Đa tạ Triển… công tử!”, Kim Kiền lập tức phấn chấn tinh thần. Bạch NgọcĐường đánh đôi mắt hoa đào qua hai người bên cạnh một lượt, lấy làmlạ: “Chỉ là ba văn tiền, hai vị không cần phải như vậy chứ!”Triển Chiêu đầu mày nhíu chặt: “Bạch huynh nói sai rồi…”“Tiền này trong túi của ta, đồng này cực khổ đồng kia đắng lòng!”, Kim Kiền thẳng phắt người dậy, nói xen vào. Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Tiểu Kim văn chương thật lai láng đó. ”“Ngũ gia quá khen!”, Kim Kiền ôm quyền. Triển Triêu khẽ lắc đầu, mục quang hướng sang Lã thị y quán đối diện bên đường, sắc mặt hơi tối đi. Bạch NgọcĐường liếc Triển Chiêu một cái, nói: “Tiểu Miêu, ngươi nghĩ thế nào vềviệc hai đêm liên tiếp Lã thị y quán bị mất dược liệu?”“Hai ngày liên tiếp bị mất trộm, ngày thứ ba này e rằng cũng rất có khả năng. ”“Ý của Tiểu Miêu là, ban đêm lặng lẽ đột nhập vào Lã thị y quán ôm cây đợi thỏ, tóm gọn tên đạo tặc trộm dược liệu?”“Bạch huynh đã sớm nghĩ đến, hà tất phải hỏi như vậy?”“Chỉ là Ngũ gia ta thấy hiếu kỳ việc đường đường một hộ vệ của Khai Phong phủ mà cũng làm cái chuyện vụng trộm mờ ám này thôi. ”“Cẩm mao thử đại danh đỉnh đỉnh cũng có thể làm quân tử leo xà, tại sao Triển mỗ lại không thể?”Kim Kiền thở dài đánh thượt, tiếp tục vục đầu húp cháo:Chậc, lạibắt đầu rồi, tiết mục đấu võ mồm thiếu dinh dưỡng này đã diễn ra trênđường đi không ngừng nghỉ, thực hãm hại dây thần kinh thính giác củamình quá đi, anh nói xem một mèo một chuột tuổi tác cộng lại cũng gầnnửa thế kỷ rồi, sao còn cãi nhau như trẻ ranh vậy chứ?“Mười tám điệu sờ, hôm nay đại gia ta ngoại trừ Mười tám điệu sờ, sẽ không nghe những ca khúc khác!”Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong quán rượu. “Phụt…”, Kim Kiền vừa húp một ngụm cháo lớn vào miệng liền phun thẳng ra ngoài. Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Xem ra có người có sở thích giống Tiểu Kim!”Một đámngười ngồi ở chiếc bàn vuông cạnh cửa sổ bên mé nam quán rượu, họ đềumặc trang phục gia đinh, nam tử ngồi ghế chủ tọa, thân bận áodài bằng gấm đỏ, thắt lưng đỏ sậm quấn quanh cái bụng óng, bên hông dắtchuỗi ngọc bội phỉ thúy, ngũ quan cũng xem như đoan chính, tóc bóngnhẫy dầu, một tay cầm chén rượu, tay kia phe phẩy quạt, hướng cha conhát rong nạt nộ: “Hôm nay đại gia ta muốn nghe Mười tám điệu sờ, mau hát đi!”“Đại, đại gia, con gái lão còn nhỏ, khúc ca loại này…”, lão nhân hát rong cúi rạp mình cầu xin nói. “Không hát?Không hát thì…”, nam tử kia híp mắt cười, đột nhiên vươn tay kéo tiếu cô nương hát rong vào lòng, hỉ hả nói, “thì hầu Lã đại thiếu ta uốngrượu!”Chúng gia đinh xung quanh cười vang: “Đúng đúng đúng, hầu thiếu gia chúng ta uống rượu!”Chợt nghe có người nhỏ giọng hỏi: “Người này là ai vậy?”“Anh không biết à? Đây chính là đại thiếu gia của Lã thị y quán phía đối diện, tiếng xấu lan xa. ”“Chính là ác bá Lã đại thiếu mà người kia tự xưng…”“Đúng đúng đúng, chính hắn!”“Ai da, chuyện này không hay rồi. ”“Đại gia,đại gia!”, lão nhân hát rong vội vàng chạy tới, khom người chắp tay lạyLã đại thiếu một cái, “Xin ngài thương xót, con gái lão tuổi còn nhỏ,không thể…”Lã đại thiếu vẻ mặt ghét bỏ, khinh khỉnh liếc lão nhân một cái: “Cút!”“Đại gia,đại gia, cầu xin ngài!”, lão nhân cũng cuống lên, xông tới kéo hai tayLã đại thiếu ra, nhưng còn chưa chạm được vào Lã đại thiếu nửa phân, đãbị đám gia đinh bên cạnh hắn hung ác đạp cho một cú ngã nhào xuống đất. “Đúng làrượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, con gái ngươi cũng có chúttư sắc, được thiếu gia nhà ta để mắt tới là phúc khí, vậy mà còn khôngbiết cảm tạ”, một gã gia đinh nhổ bãi nước bọt lên người lão nhân, nói. Chúng nhânnhìn thấy trong mắt, căm hận trong lòng, hai hán tử nông dân cao lớn vạm vỡ bàn bên cạnh xắn tay áo lên định xông tới thì bị người bên cạnh kéolại:“Đừng ngốcvậy, vị chủ nhân trong nhà Lã đại thiếu là kẻ có máu mặt, nếu huynh đắctội với ông ta, sau này sẽ gặp phiền phức đó. ”“Đúng đấy, nghe nói nhà hắn còn có thân thích với huyện thừa nữa!”Lã đại thiếu quét mắt một vòng thấy chúng bách tính chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói thì cười khẩy một tiếng, kéo tiểu cô nương hát rong ngồi lên đùi mình,cười ngả ngớn, nói: “Nào nào nào, rót rượu cho bản thiếu gia. ”Cô nương hát rong kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt đẫm lệ, chỉ nhìn đăm đăm cha mình đang quỳ rạp trên đất, khóc gọi: “Cha, cha…”Lão nhân quỳ rạp trên đất cũng nghẹn ngào: “Con gái! Con gái… Đại gia, cầu xin ngài…”Tiếng khóc thê thiết trong quán rượu lặng phắc càng trở nên chói tai. Đột nhiên,chợt nghe chíu một tiếng, một bóng màu đen xé gió lao tới cắm phập vàochính giữa bàn của Lã đại thiếu không nghiêng không lệch, chúng nhânchăm chú nhìn kỹ, là một lá cờ vải, trên mặt viết bốn chữ “Diệu thủ hồixuân”. Chúng nhân đều bị lá cờ vải bay đến này làm cho hốt hoảng sững sờ.