Trên công đường đĩnh đạc làm chứng.
Ngự Miêu đề cử gia nhập khoái ban.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Bao đại nhânliền thăng đường thẩm án.
“Uy vũ…”.
Trong công đường Khai Phong phủ, Tam ban nha dịch đứngthẳng tắp hai bên, trống thăng đường dồn dập, uy phong lẫm lẫm, Bao đạinhân ngồi chính giữa công đường, võ kinh đường mộc trong tay chát mộttiếng, cao giọng quát: “Giải huynh đệ Ngô thị lên!”.
“Giải huynh đệ Ngô thị lên…”, tiếng hô truyền gọi vangtừng đợt ra bên ngoài.
Lát sau, chợt nghe có tiếng gông xiềng, cùm châm vavào nhau lẻng xẻng, hai sai dịch giải huynh đệ Ngô thị lên công đường.
Bao đại nhân nghiêm nghị ngồi phía trên, đưa mắt nhìnxuống phía dưới công đường, chỉ thấy phía dưới có hai kẻ đang quỳ,vận áo tù nhân, một vạm vỡ, một thấp lùn, kẻ cao to kia râu ria đensì kéo đến tận mang tai, giữa mi tâm ẩn hiện vẻ hung ác xiểm nịch;kẻ còn lại, thân hình hơi lùn, hai mắt hấp háy, khuôn mặt mang vẻkinh hoàng sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Quỳ dưới công đường là kẻ nào?”, Bao đại nhân nheonheo mắt, trầm giọng hỏi.
“Thảo… thảo dân là Ngô Nhị Cương”, kẻ thấp hơn runlẩy bẩy đáp.
“Thảo dân Ngô Đại Lực”, kẻ cao to cũng trả lời.
Chát!Bao đại nhân bỗng vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọngquát: “Điêu dân to gan, phạm trọng tội như thế, còn dám tự xưng làthảo dân?!”.
Ngô Nhị Cương bị dọa cho run như cầy sấy, vội khomlưng phủ phục xuống, miệng lấp bắp nói: “Tội… tội dân Ngô… Ngô…”.
“Đại nhân!”, Ngô Đại Lực đột nhiên lên tiếng: “Khôngbiết thảo dân phạm tội gì, vì sao không thể tự xưng là thảo dân?”.
Bao đại nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn, trầm giọngnói: “Hai huynh đệ ngươi mưu đồ giết người cướp của, sát hại ngườiqua đường là Lưu Thế Xương, lại còn thêu đốt thân thể hắn làm thành ôbồn.
Phường hung ác tàn bạo như thế, sao có thể xứng đáng với haichữ ‘thảo dân’?”.
Ngô Nhị Cương nghe xong, toàn thân lại càng run rẩy dữdội hơn.
Ngô Đại Lực tuy thân hình có chấn động đôi chút,nhưng sắc mặt vẫn y như cũ, thâm trầm nói: “Đại nhân, oan cho thảo dân,thảo dân chưa bao giờ giết người”.
Bao đại nhân trợn trừng hai mắt, lại quát lên: “Điêudân to gan, ngươi nhìn cho rõ đi, vật trên công đường là thứ gì?”.
Tiếng nói vừa dứt, nha dịch liền đem một bọc vảimàu đen lên công đường, mở túi lấy ra một cái ô bồn đen sì đặt xuốngtrước mặt hai huynh đệ Ngô thị.
Ngô Nhị Cương vừa nhìn thấy ô bồn liền kinh hoàngbiến sắc, huơ huơ tay, sợ hãi kêu lên: “Đem… đem hắn đi đi, đừng… đừngmà…!”, dứt lời liền nhào về phía cửa công đường định chạy trốn.
Nhưng nha dịch hai bên sao có thể để mặc hắn như thế, hai tay sát uybổng nhất thời vung ra, ghìm Ngô Nhị Cương quỳ nguyên tại chỗ.
Ngô NhịCương chỉ có thể run lẩy bẩy dưới sát uy bổng.
Ngô Đại Lực nhìn thấy ô bồn, vẻ kinh hoàng cũnghiện rõ trên mặt, hơi co người lùi về phía sau, da mặt giật giật,một lúc lâu sau cũng không phát ra được âm thanh nào.
Bao đại nhân quét mắt xuống công đường, nghiêm sắcmặt, đột nhiên cao giọng: “Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, nay chứng cớphạm tội vô cùng xác thực, các ngươi còn không mau nhận tội?”.
Lời này như sấm động bên tai, sét đánh mái nhà, haikẻ quỳ dưới công đường giật mình run sợ.
“Tội… tội dân Ngô… Ngô…”, Ngô Nhị Cương vừa mới mởmiệng, liền bị tiếng hét mạnh mẽ của Ngô Đại Lực ngăn lại: “Đạinhân, ô bồn này chẳng qua chỉ là vật bình thường chợ nào chẳng có,sao có thể chứng minh thảo dân giết người?’.
Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển sangô bồn, trầm giọng hỏi: “Lưu Thế Xương, ngươi có biết hai kẻ trên côngđường này không?”.
Nhưng ô bồn dưới công đường lại im lặng dị thường.
Bao đại nhân kinh ngạc, giọng lại cao hơn mấy phần:“Lưu Thế Xương, ngươi có nghe thấy bản phủ hỏi không?”.
Ô bồn vẫn không trả lời.
Bao đại nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, đưa mắt vềphía Công Tôn tiên sinh đang ngồi sau mộc án dưới công đường, ánh mắtmang theo ý hỏi.
Công Tôn tiên sinh cũng hơi ngẩn ra, khuôn mặt tỏ vẻkhông giải thích được, lắc lắc đầu, lại đưa mắt sang hộ vệ áo đỏđối diện, nhưng Triển Chiêu cũng nhíu chặt mày, sắc mặt nghi hoặc.
Cả ba người đều thầm thấy khó hiểu, còn Ngô ĐạiLực lại vô cùng sung sướng.
Ngô Đại Lực vốn chỉ là ngoan cố kiên trìkhông chịu nhận tội, thầm tính toán, nếu tội danh sát nhân khó tránhkhỏi thì sẽ đem mọi hành vi tội lỗi đổ hết lên đầu nhị đệ, Ngô NhịCương.
Bản thân hắn cũng từng nghe thấy ô bồn nói chuyện, lúc nàyrất sợ ô bồn tự mình ra làm chứng, đang lúc lo lắng sợ hãi thì ôbồn lại im lặng không có tiếng động, thầm suy xét một hồi, phỏngchừng ô bồn nói chuyện lúc đó chẳng qua chỉ là thuật che mắt củanha dịch Khai Phong phủ, không khỏi thầm mừng rỡ, cao giọng lên vàiphần nói: “Đại nhân, thảo dân chưa bao giờ giết người, mong đại nhânminh xét!”.
Bao đại nhân nhất thời không nói lời nào, cả côngđường rơi vào im lặng.
Mà lúc này ngoài công đường, một bóng người thậpthò bên cửa đột nhiên thẳng đứng thẳng, hối hả chạy về phía lụcphòng[1], xông thẳng vào phòng đầu tiên mé phía đông, người còn chưadừng lại, miệng đã hô lên: “Kim Kiền, không hay rồi, ô bồn lại khôngnói được rồi!”.
[1] Lục phòng: là nơi làm việc của các nha dịch ởbên ngoài công đường, khi đang thăng đường xử án, đây là một nơi họđợi để phục mệnh.
Một người đang lười nhác ngồi trên chiếc ghế gỗ,nhìn thấy người chạy đến tựa hồ như chẳng có chút ngạc nhiên nào,chỉ giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào một góc tối tăm u ám trong gócphòng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lục ca, cái đó có gì đáng kinh ngạc,cậu nhìn sang bên kia đi, sẽ rõ ngay thôi”.
Trịnh Tiểu Liễu nhìn theo hướng ngón tay chỉ, nhấtthời cả kinh.
Trong góc tối tăm, một cái bóng màu trắng bồng bềnhkhi ẩn khi hiện, như sương như khói, mờ nhạt không rõ, nhưng vẫn lờ mờnhìn ra một bóng người.
“Lưu… Lưu ThếXương?! Anh… anh sao vẫn còn ở đây? Anh đáng ra phải ở trong ô bồn mớiđúng chứ?”.
Cái bóng trắng trong góc kia khẽ khàng lay động, uuất nói: “Sát khí của công đường quá nặng, tôi căn bản không có cáchnào đi vào…”.
“Cái gì? Vậy… vậy phải làm thế nào? Không có anhlàm chứng, những chứng cứ khác vốn không có cơ sở xác thực, Bao đạinhân sẽ thẩm án như thế nào?!”, Trịnh Tiểu Liễu kêu lên, khuôn mặt đầyvẻ lo lắng.
“Trừ phi không xử án ở trong công đường nữa, nếukhông tôi căn bản không có cách nào ra làm chứng…”, Lưu Thế Xương buôngthõng tay đáp.
Trịnh Tiểu Liễu lắc đầu nói: “Thẩm án ngoài côngđường, không hợp pháp lý, thẩm chí còn không thể ghi vào trong hồ sơ,đương nhiên không thể được”.
“Cái gì?”, Kim Kiền từ nãy đến giờ vẫn ung dungngồi một bên, nghe vậy liền nhảy dựng từ trên ghế xuống, kinh ngạc lalên: “Làm phiền tôi? Lưu ô bồn, anh không phải là muốn mượn thân thểtôi nhập hồn vào, rồi lên công đường làm chứng chứ?”.
Bụng thì thầmnghĩ: Đùa à, cái trò nhập hồn này không biết để lại những di chứnggì, mình tuyệt đối không đồng ý!Lưu Thế Xương nghe xong không khỏi sửng sốt, ngẩn ramột lúc mới nói: “Kim tiểu ca nghĩ đi đâu vậy? Tôi chẳng qua là mộtoan hồn, nào có năng lực nhập hồn chứ, mà cho dù có nhập hồn thìcũng không thể đi vào công đường được”.
Kim Kiền nghe được những lời này mới yên tâm vàiphần, nhãn cầu đảo vài vòng, khẽ lui về phía sau một bước, lạihỏi: “Vậy anh muốn tôi giúp gì?”.
Lưu Thế Xương bay là là giữa không trung, yếu ớt nói:“Tôi muốn phiền cậu hãy giả làm tôi, lên công đường làm chứng”.
“Cái gì?”, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu cùng kêu lên.
Kim Kiền trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn u hồn âmảnh, da mặt có chút giật giật nói: “Ý của lão huynh ngài là muốntôi giả vờ bị ngài nhập hồn, sau đó lên công đường với thân phận LưuThế Xương, vạch trần tội lỗi của đôi huynh đệ kia?!”.
Lưu Thế Xương gật gật đầu.
“Có nhầm không đấy?! Không nói nữa!”, Kim Kiền lậptức hét to lên, lòng thầm nhủ: Thế nào lại bắt mình, đường đườngmột người hiện đại đi làm cái việc khai man mạo hiểm thế chứ, ngộngỡ bị vạch trần thì chẳng là rước họa vào thân à?!”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe thế liền lắc đầu như trốngbỏi, cao giọng nói: “Đương nhiên là không được, đây chính là làm chứnggiả, vu tội trên công đường!”.
Lưu Thế Xương thấy hai người trước mặt cực lực phảnđối, nhất thời cuống lên, cao giọng nói: “Hai vị tiểu ca, lẽ nào cácvị định trơ mắt nhìn huynh đệ Ngô thị kia nhởn nhơ ngoài vòng phápluật sao?”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe được những lời này, hơi cúiđầu xuống, khuôn mặt lộ vẻ khó xử nói: “Nhưng, nếu chúng ta dùngcách này, cũng không hợp pháp…”.
“Đúng, đúng, đúng, không hợp pháp!”, Kim Kiền cũngphụ họa theo, lòng lại thầm nghĩ: Loại việc có chỉ số nguy hiểm caothế này, tuyệt đối không thể được!Lưu Thế Xương thấy tình huống như vậy liền phủ phụcxuống, dập đầu liên tiếp: “Hai bị tiểu ca, nay Lưu Thế Xương lấy thânphận là oan hồn khẩn cầu hai vị, cho dù thế nào cũng phải giúp tạihạ.
Nếu oan khiên của Lưu Thế Xương được rửa sạch, xin nguyện khắccốt ghi xương ân đức của hai vị, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa đểbáo đền hai vị”.
“Cái này…”, Trịnh Tiểu Liễu dù sao cũng còn nhỏtuổi, lòng dạ yếu mềm, thấy Lưu Thế Xương làm thế, nhất thời khôngcó biện pháp gì, đành quay sang nhìn Kim Kiền.
Nhưng Kim Kiền lại có vẻ cứng rắn không chút thỏahiệp, sắc mặt vẫn nghiêm nghị y như cũ, thấp giọng nói: “Lưu ThếXương, chúng tôi tuy cảm thông với cảnh ngộ của anh, nhưng những việclừa dối làm rối loạn kỷ cương pháp luật như thế này tôi không thểgiúp anh được!”.
Lưu Thế Xương nghe vậy liền ngừng dập đầu, từ từthẳng người lên nói với Trịnh Tiểu Liễu: “Trịnh tiểu ca, tôi cóchuyện cần nói với Kim tiểu ca, phiền cậu hãy tạm lánh đi một lát”.
Trịnh Tiểu Liễu có chút khó hiểu, nhưng thấy vẻmặt nghiêm trang cùng vẻ bi thiết của Lưu Thế Xương, lòng mềm đi, liềnđi ra ngoài phòng, đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng liền trở nênyếu ớt, mờ ảo.
Lưu Thế Xương đột nhiên đứng dậy, vèo một cái baytới bên cạnh Kim Kiền.
Kim Kiền chỉ thấy một trận gió lạnh lướt qua tai,rồi nghe thấy tiếng của Lưu Thế Xương hòa lẫn trong gió: “Kim Kiền,nếu cậu không giúp tôi, bí mật của cậu cũng không giữ được!”.
Lưu Thế Xương lại nhỏ giọng, âm thanh mơ hồ nói: “KimKiền, cô là thân nữ nhi…”.
Kim Kiền hít một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn tròncơ hồ như muốn rách, nuốt nước bọt vài lần mới có thêm sức lực,nói: “Lưu ô bồn, anh đừng nghĩ rằng mình là oan hồn thì có thể bịađặt lung tung!”.
Lưu Thế Xương nghe vậy, lắc lắc đầu, lại yếu ớtnói: “Tôi đã sớm không còn người trên dương gian nữa, phân biệt ngườidương thế không phải bằng nhãn lực mà là dựa vào khí tức của thếnhân để phán đoán.
Nam tử thuần dương, nữ tử thuần âm, Kim Kiền cô cảngười âm khí bao trùm, tuyệt đối không phải là nam tử được”.
Kim Kiền vừa nghe, sức lực trong nháy mắt bi rútcạn, thầm nghĩ: Xong rồi, không ngờ Lưu Thế Xương này lúc sống thìchẳng thấy thông minh, đến khi chết rồi lại thêm vài phần bản lĩnh,để giờ đây bánh bao rách vỏ… lòi hết mọi thứ ra rồi.
Chợt nghe Lưu Thế Xương ở bên cạnh nói tiếp: “Bảntriều ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng có tiền lệ nữ tử làm nhadịch.
Nếu được Bao đại nhân biết được chuyện này, Kim Kiền cô…”.
Lời tuy chưa nói hết nhưng Kim Kiền đương nhiên hiểuhết, nhất thời có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Dở hơi, nếu đểBao đại nhân biết được giới tính của tôi thì cái chức nhân viên nhànước trong Khai Phong phủ này tôi cũng khỏi làm luôn rồi! Haizzz, khôngngờ rằng đường đường một người hiện đại lại lâm vào cảnh ngộ bịmột hồn ma thời cổ đại uy hiếp… Chậc, pháp luật Đại Tống tôn kính,xin lỗi nha, hiện tại là bát cơm trước mắt, ấm no làm trọng, tôicũng vì tình thế bức bách mà thôi…Lòng thầm hạ quyết tâm, Kim Kiền đột nhiên nặn ramột nụ cười toe toét, xoa xoa hai tay nói với Lưu Thế Xương: “Chúng tacoi như cũng quen biết nhau một thời gian, tục ngữ nói, ở nhà cậycha, ra đường cậy bạn, Lưu đại ca đã có lời nhờ vả, tôi tất sẽ rútđao tương trợ cả hai tay, dốc toàn lực để giúp anh! Có gì cần saibảo xin cứ nói”.
Lưu Thế Xương nghe vậy mừng rỡ vô cùng, vội nói: “KimKiền đã nguyện ý giúp, vậy còn không mau lên công đường làm chứngvạch trừng tội ác của huynh đệ Ngô thị kia?”.
Kim Kiền nghe xong, nụ cười trên mặt đông cứng lại,qua một lát mới đáp: “Lão đại, ý của ngài là, muốn tôi cứ thế màlên công đường làm chứng sao?”.
Lưu Thế Xương không hiểu, hỏi: “Không cứ thế mà lêncông đường thì còn phải như thế nào nữa?”.
Kim Kiền thiếu chút nữa thì tức tới hộc máu, nghĩbụng: Lạy hồn, tôi cứ thế xông vào công đường tự nhận mình là LưuThế Xương, chuyện hoang đường như thế, đừng nói là mấy kẻ đầu óc cósói như Khai Phong phủ không tin, e rằng ngay đến đôi huynh đệ kia cũngchẳng thể lừa nổi.
Nghĩ vậy, Kim Kiền chầm chậm đi quanh phòng, đưa tayxoa cằm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Lưu đại ca, lúc huynh đệ Ngô thịkia giết anh, anh còn nhớ được ít nhiều gì không?”.
Lưu Thế Xương nghe xong không khỏi sửng sốt, nghĩ mộtlát rồi đáp: “Tôi nhớ bọn chúng dùng rìu giết chết tôi…”.
“Còn gì nữa không?”.
“Cái này… Đúng rồi, lúc Ngô Đại Lực giết tôi cónói một câu”.
Kim Kiền thấy vậy, hai mắt sáng lên, vội hỏi: “Câugì?”.
Lưu Thế Xương lại ngẫm nghĩ một lát, đem câu cuốicùng nghe được trước khi chết nói lại tường tận cho Kim Kiền biết.
Kim Kiền nghe xong mới vững dạ, gật đầu với Lưu ThếXương, đẩy cửa phòng ra ngoài nói với Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Lục ca,phiền anh đến công đường truyền báo một tiếng, nói là nạn nhân – LưuThế Xương muốn lên công đường làm chứng”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe được lời của Kim Kiền, trù trừmột lát mới gật gật đầu, quay người chạy về phía công đường.
KimKiền cũng đi theo sau, vừa đi vừa cởi chiếc mũ của nha dịch đội trênđầu xuống giắt vào thắt lưng, lại xõa búi tóc ra, vò vò tóc vài cái,nhất thời đem bản thân hóa thành hình dạng một oan hồn tóc tai xõaxượi vô cùng hoàn mỹ y như miêu tả trong sách vở.
Cho đến khi Kim Kiền chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa đâuvào đấy thì cũng vừa lúc đến cửa công đường.
Hai cánh cửa lớn củacông đường mở rộng, âm thanh bên trong đều truyền đến tai hai người.
Chợt nghe giọng nói trầm trầm của Bao đại nhân quátlớn: “Ngô Đại Lực, ngươi nói ngươi chưa bao giờ giết người, vì sao lạidùng cái rìu này uy hiếp sai dịch Khai Phong phủ, đe dọa để thoátthân? Rõ ràng là hành vi có tật giật mình!”.
Ngô Đại Lực đáp: “Đại nhân, quan gia của Khai Phongphủ lúc đầu không nói rõ thân phận, khi ấy thảo dân còn tưởng rằnghọ là kẻ xấu muốn hại hai huynh đệ thảo dân, vì để tự bảo vệ mìnhnên mới làm như thế”.
Bao đại nhân cao giọng hỏi tiếp: “Vậy vì sao sau khibiết được thân phận của nha dịch ngươi lại không chịu thả người?”.
Ngô Đại Lực trả lời: “Lúc đó thảo dân biết đã mìnhđã đắc tội với quan gia, nhất thời sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn nênmới không thả người!”.
Bao đại nhân bỗng im lặng, cả công đường trên dưới đềulà một mảnh tĩnh lặng.
Kim Kiền ở bên ngoài nghe vậy, lòng liền sáng tỏ,thầm nghĩ: Được! Tám phần là lão Bao đã bế tắc, không trâu bắt chóđi cày, giờ mà mình không giúp cũng không xong.
Nghĩ vậy, Kim Kiền liền đưa mắt ra hiệu cho người bêncạnh, Trịnh Tiểu Liễu hiểu rõ, lập tức đi thẳng ra cửa công đường,cao giọng hô: “Bẩm đại nhân, Lưu Thế Xương tới!”.
Những lời này vừa nói ra, chúng nhân trên công đườngđều sững sờ, cảm thấy khó hiểu muôn phần, lòng thầm nghĩ: Đại nhâncòn chưa phát lệnh truyền gọi, sao đột nhiên lại nảy ra một sai dịchdẫn người lên công đường, hơn nữa kẻ truyền báo lại là tạp vụ củaTạo ban.
Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng được nhấtchính là, người được truyền báo lên công đường chính là Lưu ThếXương, một kẻ đã chết.
Huynh đệ Ngô thị vừa nghe thấy tên Lưu Thế Xương lạicàng kinh sợ, gân cốt, da thịt cơ hồ đều co rút hết cả, không khỏingoái đầu ra phía cửa công đường mà quan sát.
Bao đại nhân cũng giật mình, đưa mắt nhìn về phía ôbồn trong công đường, lại hướng sang phía Công Tôn tiên sinh.
Công Tôntiên sinh tuy gương mặt vẫn mang vẻ nghi hoặc nhưng cũng khẽ gật đầuvới Bao đại nhân.
Bao đại nhân liền giơ kinh đường mộc trong tay bên vỗmột cái nói: “Truyền Lưu Thế Xương lên công đường!”.
Kim Kiền ở bên ngoài nghe thấy vô cùng rõ ràng, lòngkhông khỏi giật thót một cái, thẳng người lên, hít sâu một hơi, thầmnghĩ: Bà nó, không nghĩ nhiều nữa, giờ thì bất cứ giá nào cũngphải cho người cổ đại mở rộng tầm mắt, cho họ chút hiểu biết vềkỹ thuật diễn xuất cao siêu của người hiện đại được hun đúc bởi cácloại phim truyền hình.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vận khí dưới chân, thân hìnhphiêu phiêu như sương như khói, lững lờ bay vào trong công đường, khomngười quỳ xuống, hạ giọng nói: “Thảo dân Lưu Thế Xương bái kiến đạinhân”.
Chúng nhân trên công đường đều chăm chú nhìn, chỉthấy người này tóc tai tán loạn, thân hình lơ lửng trôi trong khôngtrung, còn tự xưng là Lưu Thế Xương, ai nấy đều giật mình hoảng hốt.
Nhưng nom kỹ lại thì thấy người này hơi quen quen, đó chẳng phải làKim Kiền của Tạo ban hay sao?Huynh đệ Ngô thị chưa từng nhìn thấy khinh công củaKim Kiền, chỉ thấy thân hình người này tựa hồ như ma như quỷ, tứcthì bị dọa cho bay mất cả nửa hồn phách, Ngô Nhị Cương thì khỏi phảinói, đến cả Ngô Đại Lực cũng biến sắc.
Bao đại nhân trên công đường nhìn thấy rất rõ rànglòng không khỏi có chút khó hiểu, sững ra một lát mới hỏi: “Quỳdưới công đường là kẻ nào?”.
Kim Kiền lại trầm giọng đáp: “Thảo dân Lưu ThếXương”.
Bao đại nhân ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiênsinh.
Công Tôn tiên sinh tay cầm bút, im lặng trầm ngâm, sau đó lại quaysang Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy Công Tôn tiên sinh nhìn mình liềnhiểu ý, nhủ thầm: Công Tôn tiên sinh cho rằng Kim Kiền từng cùng taxuất môn tra án, nghĩ ta đối với hành động của y cũng hiểu vàiphần, muốn ta giải thích tình huống hiện nay rốt cuộc là thế nào.
Nhưng…Triển Chiêu hồi tưởng lại những hành vi trước đâycủa Kim Kiền, mây đen bay đầy đầu, thầm nghĩ: Lần này Công Tôn tiênsinh đánh giá cao Triển mỗ rồi.
Hành vi của Kim Kiền trước nay đềuquái dị, hành động hôm nay là thật hay là giả cũng khó mà đoánđược.
Nghĩ vậy, Triển Chiêu nhíu đôi mày lưỡi mác, nhìnCông Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu.
Hành động này của Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh vàBao đại nhân đều thấy rất rõ.
Trước tình huống như vậy, hai mắt Baođại nhân nheo lại, cao giọng quát: “Ngươi tự xưng là Lưu Thế Xương, vậyngươi có biết ô bồn phía trước không?”.
Kim Kiền nghe vậy vội đáp: “Bẩm đại nhân, thảo dânbiết, ô bồn này chính là thi thể của thảo dân”.
Bao đại nhân lại hỏi: “Ô bồn này vì sao lại là thithể của ngươi?”.
Kim Kiền hít sâu một hơi, giả vờ nghẹn ngào, chậm rãinói: “Bẩm đại nhân, thảo dân đang trên đường về nhà thì bị hai huynhđệ cho thảo dân tá túc một một đêm kia sát hại.
Hai huynh đệ hắnchẳng những giết người cướp của, lại còn đem thi thể của thảo dânthiêu thành tro bụi, trộn vào đất bùn nung thành ô bồn, mang đi báncho người ta.
Đại nhân, mong ngài hãy trả lại công bằng cho thảo dân!”.
Bao đại nhân nheo nheo mắt, đánh giá Kim Kiền từ trênxuống dưới vài lượt, rồi hỏi: “Lưu Thế Xương, ngươi có nhận ra đượchai huynh đệ sát hại ngươi không?”.
“Hung thủ sát hại thảo dân, tất nhiên là thảo dânnhận được!”.
“Hai kẻ đó có trên công đường này không?”.
Kim Kiền nghe vậy liền thẳng người lên, chỉ vào huynhđệ Ngô thị quát: “Chính là hai kẻ này!”.
Bao đại nhân liền vỗ mạnh kinh đường mộc, quát lớn:“Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, các ngươi còn gì để nói?”.
Lại nói về huynh đệ Ngô thị, khi bị Kim Kiền chỉthẳng vào quát lên, nhất thời hoảng sợ hồn xiêu phách tán, Ngô NhịCương còn suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Ngô Đại Lực tuy cũng kinh sợ,nhưng bản chất vốn hung ác, vẫn chưa vì hoảng sợ mà đánh mất lýtrí, Kim Kiền đứng thẳng người lên cũng khiến cho y nhìn rõ dung mạocủa Kim Kiền.
Ngô Đại Lực vừa nhìn rõ, những hốt hoảng trong lòngliền tiêu đi phân nửa, ngẩng đầu cao giọng kêu: “Đại nhân, người nàynói bậy, hắn chính là nha dịch của Khai Phong phủ.
Hắn vốn không phảiLưu Thế Xương!”.
Bao đại nhân nhíu mày nói: “Ngô Đại Lực, ngươi nóimình chưa từng sát hại Lưu Thế Xương, tất sẽ không biết dung mạo LưuThế Xương.
Vì sao ngươi khẳng định người này không phải là Lưu ThếXương, lẽ nào ngươi đã nhìn thấy Lưu Thế Xương rồi?”.
“Việc này…”, đôi con ngươi của Ngô Đại Lực đảo vàivòng, lập tức trả lời: “Đại nhân, thảo dân tuy không biết Lưu ThếXương nhưng lại biết tiểu sai dịch này.
Đó là một trong ba sai dịchđã đến nhà thảo dân hôm qua”.
Kim Kiền nghe vậy hơi nhướng mày lên, tiếp tục nói,giọng xa xôi mờ ảo: “Bẩm đại nhân, thảo dân bị hai huynh đệ họ sáthại, thi thể bị nung thành ô bồn, oan hồn không cách nào lên côngđường, đành mượn thân thể Kim Kiền nhập vào để lên công đường kêuoan”.
Mọi người nghe xong, lại càng kinh ngạc, nhất tềgiương mắt lên quan sát kỹ Kim Kiền.
Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền dại đi,thân thể cứng đờ, tuy miệng thì nói nhưng lưỡi lại thẳng băng cứngngắc, chẳng giống bình thường chút nào, không khỏi tin đến bảy phần.
Nhưng Ngô Đại Lực không tin, lại cao giọng nói: “Oanhồn của Lưu Thế Xương mượn xác nhập hồn, thực quá hoang đường! Ai cóthể làm chứng chuyện này được chứ?”.
Kim Kiền nghe thế cũng không khỏi sững sốt, thầmnghĩ: Ai có thể làm chứng được ư? Làm gì có ai chứ, chuyện này vốnlà giả mà, sao có người làm chứng được?Bao đại nhân nghe xong đột nhiên lại vỗ mạnh kinhđường mộc, cao giọng hô: “Người đâu, truyền Lưu thị, Lưu Bách Nhi”.
Đừng nói huynh đệ Ngô thị nghe mà kinh ngạc, ngay đếnKim Kiền khi đó cũng thầm kêu khổ, nghĩ bụng: Lão Bao à, ngài đùaà, tôi giả mạo Lưu Thế Xương, ngài như thế nào còn mới thân nhân củangười ta đến nhận chứ? Haizzz, xem ra vở kịch này khó mà diễn tiếpđược nữa rồi.
Không lâu sau đã thấy Lưu thị dắt Bách Nhi lên côngđường, cả hai cũng quỳ xuống.
Bao đại nhân gật đầu, nhìn Kim Kiền hỏi: “Ngươi cóbiết hai người này không?”.
Lúc này mồ hôi lạnh đã túa đầy lưng Kim Kiền, nhưngđã đâm lao thì phải theo lao, nàng gắng gỏi đáp: “Thảo dân biết, họchính là thê tử và nhi tử của thảo dân”.
Lưu thị và Bách Nhi nghe vậy nhấy thời kinh hoàngthất sắc, Lưu thị hoảng hốt kêu lên: “Cậu… cậu nói cái gì? Cậu khôngphải chính là tiểu sai dịch sao, vì sao lại nói láo như vậy?”.
Bách Nhi thì trấn tĩnh hơn, vẻ mặt không vui nói:“Vị ca ca này chớ nói bậy, đừng làm hỏng thanh danh nhà tôi”.
Lúc này Kim Kiền chỉ thấy bắp chân như bị chuộtrút, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, rưng rưng nhìn hai mẹ conLưu thị thật lâu rồi mới từ từ nói: “Nương tử, Bách Nhi, ta chính làcha con, Lưu Thế Xương đây!”.
Mẹ con Lưu thị thoáng biến sắc, kinh ngạc nhìn chằmchằm Kim Kiền, Lưu thị run run nói: “Cậu… cậu nói cậu là tướngcông?”.
Kim Kiền gật đầu, nói tiếp: “Vi phu vì muốn lên côngđường làm chứng nên đã mượn thân thể vị quan gia này để nhập hồn.
Nương tử, Bách Nhi, cuối cùng vi phu cũng có thể nhìn thấy hai ngườirồi…”.
Dứt lời, Kim Kiền cúi đầu xuống, hai vai run run, nomchừng như muốn khóc, thực tế thì lòng đang lo lắng không yên, khẽ runrẩy.
Lưu thị nghe xong liền nhào đến bên người Kim Kiềngào khóc.
Còn Bách Nhi cũng đỏ hoe mắt, lặng lẽ tiến lên phíatrước, khẽ hỏi: “Cha, cha có nhớ mình đã hứa với Bách Nhi rằng tếtNguyên Tiêu sẽ tặng Bách Nhi một cái đèn lồng không?”.
Kim Kiền nghe xong liền mừng thầm, nghĩ bụng: Trờicao phù hộ, may mà mình nhớ rõ cái đèn lồng rách nhặt được ở nhàhuynh đệ Ngô thị kia, trên cái đèn lồng đó hình như là…“Đương nhiên là cha nhớ chứ, là một cái đèn lồng cáchép…”“Cha có nhớ đèn lồng cá chép đó màu gì không?”.
“Màu…”, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, Kim Kiền vừanghĩ vừa oán giận trong lòng: Lão Bao, tuy ngài nói cái đèn lồng kiakhó có thể làm vật chứng được, nhưng ít ra ngài nên mang nó ra chứ…Chết tiệt, cái đèn lồng cá chép đó màu gì nữa không biết? Thôivậy, đoán bừa đi…“Màu đỏ”, Kim Kiền chọn bừa một màu.
Chẳng ngờ lời này vừa nói ra, Bách Nhi liền nhàođến bên Kim Kiền, khóc rống lên: “Cha, người đúng thật là cha rồi”.
Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Không ngờmình lại may mắn đến vậy, bịa đại ra một màu, nói bừa thế màtrúng.
Nếu trở về hiện đại, mình nhất định sẽ dốc hết vốn liếngđi mua mấy tờ xổ số Mark six mới được, chắc chắn sẽ có triển vọngthắng lớn.
Mẹ con Lưu thị khóc thảm thiết đến mức đất trờicũng như cùng sầu héo, còn sắc mặt huynh đệ Ngô thị cũng biến đổinhư trời đất vậy.
Ngô Nhị Cương thần sắc như tiêu tán mất chỉ ngồiphịch xuống đờ ra đất.
Còn sắc mặt Ngô Đại Lực cũng trắng bệch,miệng lắp bắp không ngừng: “Không thể nào, không thể nào…”.
Rồi độtnhiên hắn hét lên với Kim Kiền: “Không… không thể nào… ngươi… nhất địnhlà các ngươi thông đồng với nhau, lừa gạt chúng ta nhận tội, nhấtđịnh là như thế!”.
Kim Kiền nghe vậy, không khỏi thầm cười nhạt, nghĩ tớicâu cuối cùng của Lưu Thế Xương nghe được trước khi chết, bèn nhìntrừng trừng vào Ngô Đại Lực, chậm rãi nói: “Ngô Đại Lực, ngươi cònnhớ không, lúc ngươi giết ta, ngươi vừa chém xuống vừa nói: ‘Ai cũngbiết tiền bạc phải cất kỹ không được lộ ra.
Có trách thì hãy tráchngươi không cất tiền cho cẩn thận, để hai huynh đệ chúng ta nhìn thấyđược.
Ngươi cũng đừng oán chúng ta độc ác, hãy hận bản thân khôngcẩn thận đi!’, từng từ từng chữ đều như dao khắc vào tim ta, ngươikhông quên đấy chứ?!”.
Ngô Đại Lực vừa nghe được những lời này liền cứngđờ người, ngã phịch xuống đất, run như cầy sấy hệt như Ngô Nhị Cương.
Bao đại nhân đột nhiên cao giọng quát: “Ngô Đại Lực,Ngô Nhị Cương, nay có ô bồn làm chứng, Lưu Thế Xương làm nhân chứng,các ngươi còn không mau nhận tội?!”.
Hai tên đó làm sao có thể đáp lời, chính là để mặccho nha dịch cầm cung trạng tới, túm người dậy, run run điểm chỉ vàođó, rồi lại ngã phịch xuống đất cứng đờ.
Bao đại nhân xem qua cung trạng, gật đầu, trầm giọngnói: “Dưới công đường nghe phán quyết.
Hai tên Ngô Đại Lực, Ngô NhịCương giết người cướp của, đốt xác phi tang, hành vi phạm tội rõràng, pháp luật không thể dung thứ, bản phủ phán hai người xử trảm.
Người đâu, mang hai tên này áp giải về đại lao, giờ ngọ ngày mai lôira chém đầu!”.
Mấy nha dịch liền tiến lên trước, đem huynh đệ Ngôthị toàn thân tê dại mềm nhũn giải đi.
Bao đại nhân nói với ba người dưới công đường: “LưuThế Xương, nay bản phủ đã chiếu theo pháp luật định tội hung thủ đãsát hại ngươi, ngươi cũng có thể nhắm mắt nơi cửu tuyền rồi, mau trởvề đi”.
Kim Kiền vừa nghe thấy vậy liền thầm thở phào nhẹnhõm, khấu đầu bái tạ, nhưng vừa mới định vận khinh công rời đi thìchẳng ngờ lại bị Lưu thị túm chặt lấy cánh tay, sống chết thế nàocũng không buông ra, khóc lóc thảm thiết: “Tướng công, tướng công,chàng không thể đi… nếu chàng đi rồi… thiếp… thiếp…”.
Trước tình huống như vậy, Kim Kiền chỉ thấy đầu đaunhư muốn vỡ, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Cơ thể bị người phụ nữnày túm chặt, bắt phải đối diện với gương mặt đẫm lệ, đôi mắt nàngchẳng biết nên nhìn vào đâu, chỉ đành đảo quanh bốn phía, liếc trênnhòm dưới.
Đúng lúc quét mắt lên khuôn mặt của lão Bao đangngồi giữa công đường, Kim Kiền không khỏi chấn động.
Bao đại nhân tuy vẻ mặt vẫn trầm ngâm không có biểuhiện gì, nhưng trong mắt lại lóe lên tia nhìn kỳ lạ, rồi xẹt qua mộtý cười, ánh mắt Bao đại nhân hướng sang Công Tôn tiên sinh.
Kim Kiềnbất giác cũng theo ánh mắt của Bao đại nhân liếc qua Công Tôn tiênsinh, lại thấy Công Tôn tiên sinh khẽ vuốt chòm râu đen nhánh, lông màynhíu lại, đưa mắt nhìn sang Tứ phẩm hộ vệ áo đỏ.
Chỉ thấy Triển Chiêu sắc mặt nghiêm túc, đôi mắtsáng như sao hơi cụp xuống, lưng thẳng tắp như cán bút, thân hình vẫnbất động, chỉ là ống tay áo màu đỏ khẽ bay lên, Kim Kiền bỗng cảmthấy cơ thể bị vật gì đó bắn trúng hai cái, cả người đột nhiêncứng đờ ra, cổ họng ứ nghẹn, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào,cứ thế mà ngã vật ra đất.
Không cần phải giải thích, Kim Kiền biếtmình đã bị điểm huyệt.
Lưu thị thấy vậy nhất thời cả kinh, liền bổ nhàolên người Kim Kiền gào khóc.
Kim Kiền đáng thương, bị điểm huyệt, thân thể khôngcách nào cử động được, miệng cũng không nói được, nhưng thính lựchai tai lại chẳng mảy may suy giảm, chỉ đành nằm thẳng đơ trên đất,khổ sở chịu ma âm xuyên màng nhĩ, thầm nghĩ: Con bà nó, cái đámngười “thành tinh” này không biết đã nhìn ra sơ hở của mình từ khinào, ấy thế mà lại còn đường hoàng lợi dụng mình làm nhân chứnggiả nữa chứ! Khai Phong phủ cái khỉ gì, Bao Thanh Thiên, Công Tôn tiênsinh, “Ngự Miêu”, ngoài mặt có vẻ trung hậu thật thà nhưng bên trongthì rặt một phường xảo trá, quỷ quyệt.
Hừ hừ… cái con mèo kia nhấtđịnh bất mãn với mình chuyện hại hắn phải chịu khổ chịu sở ngâmmình dưới nước, nhân cơ hội này để báo thù đây mà, chết tiệt…Không biết Lưu thị khóc đã bao lâu, cuối cùng vẫn làBách Nhi khuyên mẫu thân đứng dậy, cùng sai dịch dìu mẫu thân rờikhỏi công đường.
Bao đại nhân cũng lệnh cho người đem Kim Kiền trở vềlục phòng, cùng với ô bồn, đặt trong phòng nghỉ của Kim Kiền vàTrịnh Tiểu Liễu, rồi hạ lệnh bãi đường.
Kể ra cũng rất kỳ lạ, vừa mới về đến lục phòng,huyệt đạo trên người Kim Kiền bỗng nhiên được giải, đương nhiên, KimKiền cũng thoáng nhìn thấy một ống tay áo màu đỏ khẽ lướt qua bênngoài phòng.
Trịnh Tiểu Liễu vốn thấy Kim Kiền cả người cứngđờ, trong lòng vô cùng lo lắng, lúc này nhìn cơ thể Kim Kiền lại cửđộng được thì mới cảm thấy an tâm, mở miệng nói: “Kim Kiền, cậuthật là lợi hại, đã khiến cho huynh đệ Ngô thị kia phải cúi đầunhận tội”.
Kim Kiền chầm chậm xoay xoay gân cốt đã cứng đờ,lòng thầm cười khỗ nghĩ: Đó đâu phải là công lao của mình tôi, hoàntoàn là kết quả của sự đoàn kết nỗ lực một lòng của đám người“thành tinh” Khai Phong phủ đấy chứ.
Nhưng những lời này Kim Kiền cũngchỉ dám nghĩ thầm, bởi dù sao chuyện cả một tập thể hùa nhau ngụytạo bằng chứng giả, thật sự không nên lan truyền rộng rãi.
Chợt nghe tiếng u u nói chuyện của ô bồn: “Kim Kiềnxin đa tạ, đại ân lớn lao nhường ấy của cậu kiếp sau nhất định tôisẽ…”.
“Được rồi, được rồi, không cần kiếp sau đâu, chỉ cầnkiếp này anh đừng tìm tôi gây phiền phức là tốt rồi!”, Kim Kiền xuaxua tay nói.
Ô bồn lại nói: “E là sẽ không có cơ hội nữa đâu, nayoan khuất của tôi đã được rửa sạch, giờ tôi phải đến Diêm La điện đểbáo danh rồi”.
Dứt lời, giọng như nghẹn lại.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nghe xong trong lòng cũngcó đôi chút xót xa.
Trịnh Tiểu Liễu im lặng một lát, chậm rãi cấttiếng: “Lưu huynh, vợ con huynh…”.
Ô bồn cắt ngang lời của Trịnh Tiểu Liễu, nói: “Dùcó gặp cũng vô dụng, lại càng thêm thương cảm, chẳng bằng không gặp làhơn.
Nếu hai vị có thấy Bách Nhi, nhất định phải dặn dò nó chăm sócmẫu thân cho tốt, chăm chỉ đọc sách, sau này mới có tương lai”.
Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu nghe được những lời nàyđều im lặng đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay lại nói: “Lưu huynh điđường bảo trọng”.
Một màn sướng khói trắng đục từ giữa ô bồn bay lên,vờn vài vòng trong không trung, tụ lại thành một bóng người mờ ảo,bóng người trăng trắng này chắp tay lại vái lạy trên không một cái,rồi đột nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ, trong chớp mắt biếnmất không còn tung tích.
Cùng lúc đó, ô bồn tách một tiếng, vỡ rathành từng mảnh.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu bất giác thấy lòngtrĩu nặng vài phần, ai nấy đều ngồi xuống im lặng, hồi lâu sau mớiđứng dậy định rời đi.
Đúng lúc ấy cửa đột nhiên mở ra, một bóng ngườingược sáng tiến vào phòng.
Hai người Kim, Trịnh vừa thấy người nọ bỗng sửngsốt kinh ngạc, cứ ngây ra nhìn người ấy đi đến bên những mảnh vỡ củaô bồn, lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi ngẩng lên nhìn hai người Kim, Trịnhhỏi: “Cha đã đi rồi ư?”.
Kim Kiền ngắm khuôn mặt non nớt trước mắt, tuy cốlàm ra vẻ bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt vẫn lộ ra vẻ bi thương vàhoảng loạn, môi nàng mấp máy hồi lâu mới trả lời: “Bách Nhi, cha đệ…đi rồi”.
Bách Nhi nghe xong cúi đầu đứng lặng, hai tay nắmchặt lại, một lúc sau mới nói: “Đệ đã đến chậm rồi, nếu không vìlo mẫu thân lại đau lòng khóc lóc lần nữa, Bách Nhi nhất định sẽđến sớm vài bước…”, ngừng một lát, Bách Nhi ngẩng đầu lên hỏi:“Trước khi cha đi, người có dặn dò gì không?”.
Trịnh Tiểu Liễu nhìn Kim Kiền, sau đó đáp: “Cha đệdặn đệ hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân, phải chăm chỉ đọc sách”.
Bách Nhi nhắm mắt, gật gật đầu, khi mở mắt ra, haimắt đã sáng lấp lánh như sao, chấp tay thi lễ với Kim Kiền, nói: “KimKiền đại ca, Bách Nhi đa tạ huynh giả làm phụ thân lên công đường, thayphụ thân vạch mặt hung thủ”.
Kim Kiền kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Sao đệ biết?”.
Bách Nhi hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chiếcđèn lồng cá chép cha hứa với Bách Nhi là đèn màu vàng…”Kim Kiền nhất thời kinh hãi, cứ ngẩn ra nhìn BáchNhi với thân hình thẳng tắp đĩnh đạc đang đi về phía cửa, lòng thầmnghĩ: Ai da, tiểu quỷ này quả thực tư duy rất sắc bén, trên côngtrường nó rõ ràng đã biết mình là đồ giả mạo, vậy mà vẫn tươngkế tựu kế, nhận mình là phụ thân, giúp lão Bao định tội hung thủ…Chậc chậc, tiểu quỷ này ngày sau ắt sẽ tài giỏi phải biết.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền bỗng buột miệng kêu lên: “BáchNhi, cha đệ nhất định sẽ vô cùng tự hào về đệ!”.
Thân hình Bách Nhi thoáng ngừng lại, từ từ xoayngười, mỉm cười với Kim Kiền, nói: “Bách Nhi biết”.
Ánh sáng rực rỡ sao lưng, nụ cười nhàn nhạt chuachát trên gương mặt cũng không che giấu được những giọt nước mắt trongsuốt như thủy tinh chảy dài trên má.
Dưới ánh sáng chói lòa, trongmột thoáng Kim Kiền cảm thấy cậu bé gầy gò nhỏ nhắn trước mắtmình kia dáng hình lại vững vàng kiên định tựa núi.
Cho đến khi bóng dáng Bách Nhi đã đi xa, Kim Kiền vẫncòn ngẩn ngơ tại chỗ, toàn bộ tâm tư đều đang dặt vào một chuyện:Thời Bắc Tống này chắc là phải có một danh nhân họ Lưu chứ nhỉ.
***Sau khi vụ án ô bồn kết thúc, Kim Kiền và TrịnhTiểu Liễu vì hiệp lực trợ giúp phá án có công nên được thưởng haingày nghỉ ngơi.
Trịnh Tiểu Liễu đương nhiên là về nhà bẩm báo sựtích anh hùng của mình với thân nhân, còn Kim Kiền thì ngủ vùi trongxá phòng của Tam ban viện hai ngày liền.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, khi Kim Kiền và TrịnhTiểu Liễu đến Tam ban viện báo danh, thì thấy trong công phòng củaTạo ban có hai bị khách không mời.
“Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, mau đến bái kiến Công Tôntiên sinh và Lý bổ đầu đi!”, ban đầu Tạo ban vừa thấy hai người Kim,Trịnh liền lập tức kéo hai người đẩy ra giữa phòng.
“Bái kiến Công Tôn tiên sinh, Lý bổ đầu”, Kim Kiền vàTrịnh Tiểu Liễu cùng chắp tay thi lễ nói.
Người ngồi ở ghế thượng tọa, thân vận nho sam, đôimắt trong suốt, gương mặt trắng bóc đích thị là Công Tôn Trúc Tử.
Màngười kia, thân hình tráng kiện, mặt vuông chữ điền, đôi mắt dữ dằntựa mắt hổ, da ngăm đen, phục trang gọn gàng đơn giản, hông đeo mộtthanh đại đao Khoát Diệp, chính là ban đầu Khoái ban, Lý Thiệu, bổđầu của Khai Phong phủ.
Kim Kiền ngước nhìn hai người trước mặt, không khỏithầm thấy khó hiểu, lại nom khuôn mặt tràn ngập ý cười của Công Tôntiên sinh, lòng bổng nhiên run rẩy, nghĩ bụng: Trước giờ Công Tôn TrúcTử đều là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, lần này đến đây, khôngphải là lại có âm mưu gì đó chứ? Bỏ mợ, chẳng lẽ con mèo kia đemviệc mình giúp giải độc báo cáo lại với “cây gậy trúc” này, nên bâygiờ Công Tôn Trúc Tử đến để thăm dò?Nghĩ vậy, tinh thần Kim Kiền liền căng hết lên, thậntrọng nghênh chiến.
Chỉ thấy sắc mặt của ban đầu Tạo ban tràn ngập vẻvui mừng nói: “Hai người các ngươi thật có phúc, lần trước cùngTriển đại nhân xuất môn tra án, Triển đại nhân đối với biểu hiện củahai người cứ tán dương không ngừng, đã bẩm báo lên với Bao đại nhân.
Lần này Công Tôn tiên sinh đặc biệt tới để ban bố lệnh điều ban chohai người”.
“Lệnh điều ban?”, Kim Kiền sửng sốt.
Chợt nghe Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh hưng phấn kêu lên:“Lệnh điều ban? Lẽ nào chúng thuộc hạ được điều tới Khoái ban?”.
Công Tôn tiên sinh cười nói: “Đúng là như thế, cho nênbắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi sẽ đi theo Lý bổ đầu, cònkhông mau bái kiến Lý bổ đầu?”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, toét miệng cười rộng tớimang tai, thiếu chút nữa thì lệch hàm, vội vàng quỳ xuống chắp taythi lễ, cao giọng hô: “Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Lý bổ đầu”.
Công Tôn tiên sinh thấy Kim Kiền vẫn đứng ngẩn ra bêncạnh liền hỏi: “Kim Kiền, vì sao ngươi còn chưa bái kiến Lý bổđầu?”.
Chỉ thấy đầu lông mày của Kim Kiền giật giật, cúi đầunói: “Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ vô đức vô năng, được điều về Khoáiban e rằng không thích hợp cho lắm”.
Lý bổ đầu nghe xong ngược lại cỏn rất vui mừng,gương mặt giãn ra, cười nói: “Triển đại nhân quả nhiên không nói sai,Kim Kiền ngươi thực là khiêm tốn hơn người, ta rất thích những ngườitrẻ tuổi như ngươi đấy.
Triển đại nhân đánh giá hai ngươi rất cao, hômnay vừa gặp quả đúng như thế”.
Đầu lông mày Kim Kiền sắp dính cả vào nhau, vừa mớiđịnh chắp tay từ chối thì lại bị Công Tôn tiên sinh cắt ngang.
“Kim Kiền, nếu Triển hộ vệ đã ra sức đề cử, ngươikhông nên chối từ nữa”.
“…Vâng, Kim Kiền bái kiến Lý bổ đầu”“Tốt, tốt”, Lý bổ đầu sảng khoái cười ha hả.
Công Tôn tiên sinh gật đầu, đứng dậy bước ra cửanhững muốn rời đi, nhưng vừa đến cửa thì quay người lại hỏi KimKiền: “Kim Kiền, độc Triển hộ vệ trúng tại trấn Lưu Gia, chính là dongươi giải?”.
Tinh thần Kim Kiền liền rung lên một cái, lập tứcđáp: “Chính là do thuộc hạ giải”.
Công Tôn tiên sinh lại hỏi: “Lẽ nào ngươi từng nghiêncứu qua về y thuật và dược thuật?”.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Kim Kiền, nàng cao giọngtrả lời: “Khi thuộc hạ còn là ăn mày đã từng được một lão ăn màydạy cho vài cách dùng thảo dược, cũng coi như biết sơ sơ chút ít”.
Công Tôn tiên sinh đánh giá Kim Kiền mấy lần liền,nói: “Ngươi chỉ học sơ sơ mà lại có thể giải được thi độc?”.
“Đó là bởi vì ăn mày nhiều khi đói khát không thểchịu nổi, có phải lúc ăn phải thịt thối bị người ta vứt đi, khôngít người trúng phải thi độc, thế nên thuộc hạ mới biết cách giải”.
Công Tôn tiên sinh nghe xong những lời này mới chậmrãi gật đầu, vuốt râu cười nói: “Nói như thế thì Kim Kiền ngươi thậtra rất có tư chất.
Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, đừng ngại tớitìm ta nói chuyện, trong phòng ta cũng có một số y thư, ngươi có thểtìm đọc”.
Kim Kiền càng vùi đầu xuống thật thấp, kiên trìnói: “Thuộc hạ cảm tạ tiên sinh”Công Tôn tiên sinh lúc này mới hài lòng, ung dung rờiđi.
Đợi đến khi Công Tôn tiên sinh đi xa, Kim Kiền và TrịnhTiểu Liễu liền bái biệt ban đầu Tạo ban, theo Lý bổ đầu đến Bổphòng của Khoái ban.
Khoái ban dù sao cũng là nơi tập trung tinh anh củaTam ban, riêng số lượng Bổ phòng chuyên dụng cho Khoái ban cũng đãbằng số lượng công phòng của hai ban kia gộp lại.
Bài trí trong Bổphòng cũng khác Tạo ban, trên tường treo vô số tranh vẽ binh khí cácloại, trên bàn đầy những bức họa phạm nhân, những kẻ bị truy nã,tất cả đều được sắp xếp tuần tự, đâu ra đấy.
Lý bổ đầu ngồi chính giữa Bổ phòng, nói cho haingười họ biết về chức trách của Khoái ban.
Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng hưng phấn, còn KimKiền thì càng nghe càng giật mình thon thót.
Giờ mão sáng sớm, phải đến võ trường để huấnluyện, lúc bình thường phải đi tuần trong thành Biện Lương để duy trìvà đảm bảo trị an trong kinh đô, truy bắt kẻ phạm tội, nhân tiện giữgìn bộ mặt của kinh thành, rồi phải ra ngoài tới các địa phươngkhác để tróc nã phạm nhân, bắt cường đạo, đạo chích, kẻ trộm; hừhừ, buổi tối còn phải luân phiên mà đứng gác, bảo vệ an toàn choKhai Phong phủ… Trời ơi, đây mà là công việc cho người làm à?Nhưng điều quan trọng nhất chính là, tiền lương chỉtăng thêm có mười lượng bạc…Kim Kiền khuôn mặt co rúm, méo mó, vặn vẹo, lòngthầm hét lên: Con mèo thối, quả này tôi và anh kết thù to rồi đấy,đừng hòng tôi để yên cho anh!!!Cũng đúng lúc này, Triển đại nhân, Ngự tiền tứphẩm đới đao hộ vệ, đang đi tuần trong thành Đông Kinh Biện Lương, trungbình cứ hai phút đồng hồ lại hắt hơi một lần, mãi mà không dứt.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!