Xuyến tâm phục khẩu phục cúi đấu trước Uyên. Cô quỳ hai chân tới quỳ trước Như. - Ân tình này của hai người đã cho em thấy cuộc đời vẫn còn những tấm lòng đẹp đến vậy. Mọi người không chấp nhất những việc tiểu nhân mà em đã làm. Còn giúp đỡ chị em em. Đây là bài học quý giá nhất trong cuộc đời này của em. Nhất định sau này khi hai người có việc gì cần em sẽ dốc lòng giúp đỡ. Tự nhiên Xuyến nói đến đây thì không ai cố gắng kìm lại nữa mà bật khóc. Chị em Xuyến chính là những người được cậu Tư đối xử tử tế nhất trong cái phủ này. Cậu không hề dùng một thủ đoạn nào để chiếm đoạt hay làm hại họ cả. Còn những người ở đây, phải giải quyết ân oán sòng phẳng với cậu. Vậy nên, ngày hôm nay dù Xuyến có gây chuyện với Uyên hay không thì họ cũng phải đi khỏi nơi này để tránh bị liên lụy như sự của mợ Tư hôm trước. Chỉ là Xuyến có tâm địa hại người nên Uyên muốn dùng cái lương tâm của mình thức tỉnh được Xuyến. Nhìn thấy sự thật lòng ăn năn nơi ánh mắt của cô. Mọi người bỗng chốc trở nên mềm lòng yếu đuối Ngay trong đêm đó họ chào tạm biệt mọi người để rời đi. Như, Thủy và Thanh ngồi năn nỉ Uyên. - Thôi mà, đừng giận bọn chị nữa. Tại em mới tỉnh dạy nên bọn chị không muốn em lo nghĩ nhiều. Thanh cứ ngồi lay người Uyên nói, Thủy thấy vậy cũng nói xen vào. Người tung kẻ hứng. - Đúng đó chị. Chỉ là chúng em không muốn phiền tới chị nên tự ý giải quyết thôi. Thời gian qua chị đã phải bận rộn nhiều rồi. Uyên nhìn sang phía Như nãy giờ vẫn ngồi im không nói gì cả. Uyên hỏi. - Chị có muốn giải thích gì không?- Không, là chị sai, chị chấp nhận việc em trách mắng. Chị sống bao nhiêu năm trên cuộc đời. Chị ở trong sự ghen tuông toan tính, chị tưởng chị yên phận bảo vệ bản thân, không tính toán với những việc làm xấu xa của họ thì chị đã là người tốt. Hôm nay, chị cứ nghĩ bọn chị đã làm được một việc tốt để giúp em. Nhưng tối nay chị đã hiểu. Điều đó chị làm thoả mãn được sự hiếu thắng hả hê của bọn chị. Không chỉ riêng mợ Hai mà bản thân chị cũng tâm phục khẩu phục em. Cũng khuya rồi mọi người về nghỉ ngơi hết đi. Chị đi ngủ trước đây. Như nói rồi trở về phòng, để Uyên, Thanh, Thủy ngồi lại. Như muốn tĩnh tâm lại một chút. Cô nhận ra bản thân mình chưa thật sự hiểu Uyên, và từ khi yêu Uyên. Cô đã nhấn thân vào thù hận. Nhưng tại sao Uyên bước vào đó nhưng vẫn không làm mất đi vẻ thánh thiện của em ấy. Còn cô, nếu tối nay Uyên không phát hiện việc bọn cô làm mà ngăn cản thì không biệt việc tốt này của cô sẽ gây ra tổn thương cho bao nhiêu người nữa. Ba người còn lại thấy Như về thì quay ra nhìn nhau. Uyên thấy bây giờ đúng là ai cũng mệt rồi nên kêu mọi người về ngủ. Có gì mai nói chuyện, bởi vì cô cũng muốn về nghỉ ngơi suy nghĩ lại chuyện tối nay một chút để hiểu tâm ý của Như hơn.