Một màn tàn nhẫn này để vô số người lạnh run. Người khổng lồ vung tay trái lên bóp lấy cổ cá sấu, huyết văn chảy xuôi ra mặt ngoài bàn tay, lực lượng tăng vọt mấy lần, cưỡng bức kéo lấy đầu cá sấu. Quan Hoa Vinh kịch liệt lắc đầu, điên cuồng cắn về phía cổ người khổng lồ, bên trong còn không ngừng phun ra hắc khí bạo kích tới đầu của người khổng lồ. Người khổng lồ hét lớn, trợn mắt trừng trừng, hai tay toàn bộ bộc phát ra lực lượng kinh người. Tay trái bắt lấy cổ cá sấu, tay phải kéo lấy đuôi cá sấu, cưỡng bức xé rách. Thời khắc cuồng dã! Sinh tử tồn vong! Quan Hoa Vinh điên cuồng muốn chạy thoát, hắn không ngừng liên tục phóng thích cương khí toàn thân, oanh kích người khổng lồ. Tình thế dã man này như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ! Toàn bộ phòng ốc, cung điện xung quanh đều bị phá hủy, cây cối, núi đá liên miên bị chôn vùi. Nhưng, huyết khí toàn thân người khổng lồ lao nhanh chống đỡ sự của điên cuồng Quan Hoa Vinh, sau đó, vô số người kinh hãi thấy người khổng lồ cưỡng bức giơ hắn lên trước mặt, mở ra cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn về phía bụng cự ngạc. - Aaa…! Quan Hoa Vinh đau đớn kêu thảm, từ phản kháng biến thành giãy dụa. Ầm ầm! Người khổng lồ đè ép Quan Hoa Vinh đập xuống đất, cuồng phong tàn phá bừa bãi, bụi mù cuồn cuộn, hai tay của hắn khống chế cái đầu cùng cái đuôi đang điên cuồng phản kích, cúi đầu điên cuồng cắn xé bụng của cự ngạc. Huyết nhục văng tung tóe! Nhìn thấy mà giật mình! Cái bụng cứng rắn của Quan Hoa Vinh rất nhanh đã rách rưới, lộ ra nội tạng đỏ tươi bên trong. Người khổng lồ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rủ xuống, miệng lớn cắn xé hút lấy máu tươi bên trong. Cảnh tượng này cứ như tiên dân thượng cổ đang chém giết ác thú, ăn lông ở lỗ, ăn sống nuốt sống để vô số người thật giống như lại một lần nữa về tới thời đại Thượng Cổ. - Hoàng Đại Bính, ngươi đã chọn sai người rồi! Ngươi sẽ trở thành tội nhân của Lang Gia hoàng triều, cả đời này ngươi sẽ không được lại vào hoàng triều. Quan Hoa Vinh đau đớn hét lớn, vùng vẫy giãy chết, nhưng nội tạng vẫn bị cắn xé sạch sẽ. Răng rắc!! Cái cổ cứng rắn cũng ở trong hai tay người khổng lồ mà bị tách ra. Tiếng gầm thét của Quan Hoa Vinh cứ thế mà dừng lại. Người khổng lồ đứng dậy thét gào, âm thanh chấn động Đan quốc. Rất nhiều người đều ớn lạnh toàn thân, bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất. Mặt mũi người khổng lồ đầy máu, hắn nắm lấy thi thể cự ngạc trăm mét, tiếp tục phóng tới quốc đô. - Đuổi theo! Đều thất thần làm gì, theo ta cứu quốc quân! Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên thân người khổng lồ gọi lớn thủ vệ ở các nơi. Các hộ giả liên tiếp bừng tỉnh, toàn thân lại rùng mình một cái, đây là quái vật gì? Sâu trong quốc đô, bầu không khí vô cùng khẩn trương. Cường giả hoàng thất bí mật chui vào cũng không coi là nhiều, nhưng tất cả lại vô cùng cường đại, cũng đều sốt ruột đến điên cuồng, liên tiếp đột phá đám người thủ vệ ngăn cản, giết hết cùng một chỗ. Các hộ giả Đan quốc thực lực hơi yếu, kèm theo không có kinh nghiệm chiến đấu gì, nhưng vẫn nương tựa theo ưu thế số lượng, có một số lớn cường giả hoàng thất vẫn bị ngăn cản cản ở bên ngoài, không bắt sống thì chính là đánh giết. - Có cách giải quyết Thẩm Đông Sơn hay không? Khương Phàm nhỏ giọng hỏi Thương Minh. Thương Minh lắc đầu, năng lực ứng biến của Linh Hồn đỉnh phong hay là Lôi Châm linh văn quá mạnh, vừa rồi cũng đã lĩnh giáo qua. Khương Phàm lại nói. - Nếu như gây ra hỗn loạn thì sao? - Hẳn là có cơ hội, nhưng giá quá lớn. Ta lo lắng hắn sẽ còn thừa cơ bắt giết ngươi. Thương Minh vẫn lắc đầu, vì Thẩm Đông Sơn đang gắt gao trông coi Lục hoàng tử, hắn không thể để cho Khương Phàm gặp được nguy hiểm. Khương Phàm trầm mặc một lát, lại nói với Thường Lăng. - Mệnh lệnh bọn thị vệ tấn công, chúng ta tìm cơ hội bắt Lục hoàng tử. - Không được! Thường Lăng quả quyết lắc đầu. - Vì sao? - Không được là không được. - Đều đã thế này... Khương Phàm lời còn chưa dứt, nơi xa truyền đến tiếng oanh động kịch liệt. Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía bắc, đôi mắt chăm chú nhìn. - Quái vật ở đâu ra vậy? Một người khổng lồ toàn thân sôi trào huyết khí nồng đậm đang kéo lấy cuồng phong phóng tới nơi này, tất cả những thứ ven đường, khu ngã tư đều bị hủy hết, chỉ để lại phế tích cùng vô số tiếng kêu la đầy sợ hãi. - Hoàng Đại Bính? Khuôn mặt quốc quân có chút động, tên quái vật này đang ở Đan quốc? - Hắn là Hoàng Đại Bính! Sao hắn lại tới nơi này! Sắc mặt Thẩm Đông Sơn trở nên nghiêm trọng. - Hoàng Đại Bính là ai? Lục hoàng tử chau mày, đây là Thú linh văn sao? Nhưng sao lại là hình người! - Hắn không có linh văn, mà là huyết mạch hiếm thấy, tình huống cụ thể cũng không có người nào rõ ràng, nhưng hắn có thể trở nên vô cùng khổng lồ. Thẩm Đông Sơn âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục nói: - Lúc hắn biến thân vô cùng tiêu hao năng lượng, cho nên quanh năm đều là trạng thái gầy yếu, tìm kiếm đan dược bổ sung huyết khí khỏe mạnh xương cốt khắp nơi, là khách quen của Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông của La Phù. Hoàng Đại Bính bay lên không vài trăm mét, hung hãn nện vào vòng tròn đang giằng co, nhấc lên cuồng phong cùng huyết khí mãnh liệt. Rất nhiều người đều bị hất bay ra ngoài. - Quốc quân! Thường Lăng! Mẫn Nguyên Hóa đứng trên người Hoàng Đại Bính, sau khi nhìn thấy hai người bình yên vô sự, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. - Mẫn Nguyên Hóa? Quốc quân cũng thở phào, thật đúng là sợ Hoàng Đại Bính bị hoàng thất gọi tới. Thường Lăng che đôi môi đỏ khẽ nhếch, có chút khó có thể tin. Cậu còn có thể sử dụng Hoàng Đại Bính? Cơ thể của cậu là thế nào? Đây là người cậu chỉ ăn uống mỗi ngày mà nàng biết sao? - Điện hạ!! Các cường giả hoàng thất chật vật đứng lên, một lần nữa vây đến bên cạnh Lục hoàng tử, cảnh giác người khổng lồ hùng vĩ như núi. Thẩm Đông Sơn thì lắc lư ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cự ngạc trong tay Hoàng Đại Bính. Đó là... Quan Hoa Vinh?