Nạp Lan Sóc đứng dậy tiễn khách. - Còn xin Vi hội trưởng xuống dưới nghỉ ngơi, ta sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời chắc chắn. - Ta chờ tin ngươi. Nam tử mập mạp nâng đỡ hai bên chống thân thể lên, trước khi đi lại nhẹ liếc mắt nhìn đại công tử Nạp Lan Thanh Xuyên. - Thanh Xuyên! Quỳ xuống!! Nạp Lan Sóc chờ sau khi Vi Thiên Quân rời khỏi, tức giận quát to. Nạp Lan Thanh Xuyên quỳ gối trước mặt phụ thân, nhưng vẫn kiên trì nói. - Phụ thân, chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo, bằng không đợi hoàng thất thật sự đến xử lý chúng ta, sẽ trễ! Ta cảm thấy, thông gia lần này, bắt buộc phải làm! Nạp Lan Thanh Cảnh ngồi trên xe lăn lắc đầu nói: - Muội muội không thể đến Thiên Hoa hội. Nạp Lan Thanh Xuyên bất mãn nhìn hắn: - Ngươi nói ra một cái lý do xem! Nạp Lan Thanh Cảnh lại chỉ lắc đầu, trầm mặc không nói. - Phế vật! Nạp Lan Thanh Xuyên thấp giọng mắng câu, tiếp tục khuyên Nạp Lan Sóc. - Bên trong tam đại thương hội Hoàng triều, Thiên Hoa hội tương đối yếu kém, cho nên mới sẽ chủ động hợp tác với chúng ta, hai thương hội khác căn bản sẽ không liều lĩnh vào việc này. Chờ chúng ta phối hợp Thiên Hoa hội trở thành đại hội đệ nhất hoàng triều. Thiên Hoa hội liền có tư cách góp lời cho hoàng thất. Hoàng thất muốn làm gì chúng ta cũng sẽ lo lắng tới Thiên Hoa hội. Ngài không nguyện ý gả muội muội đi, căn bản chỉ là một cái cớ! Mặc dù linh văn của nàng đặc thù, nhưng trước mặt lợi ích của gia tộc, nàng tính là gì! Nạp Lan Sóc chau mày, trầm mặc không nói. Hắn biết rõ tình cảnh gia tộc, cũng rõ ràng ý nghĩa liên minh. Thế nhưng, hắn không làm được quyết định này. Đến cùng là không nỡ gã nữ nhi Nạp Lan Thanh Lạc? Hay là không muốn từ bỏ cái gọi là tôn nghiêm Nạp Lan gia? Hay lại là lo lắng cái gì? Chính hắn đều nói không rõ ràng. Nạp Lan Thanh Cảnh rời khỏi khách đường, đi tới hậu viện gia tộc. - Vi Thiên Quân đi rồi sao? Nạp Lan Thanh Lạc áo trắng như tuyết, mỹ lệ xuất trần, mái tóc đen nhánh mà mềm mại bóng loáng giống như tơ lụa, trên khuôn mặt trái xoan trắng muốt mang theo nhàn nhạt tức giận, mắt to trong veo như nước nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh đang tiến đến. - Còn ở đây. Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu. - Phụ thân thái độ gì? - Phụ thân còn đang do dự, đại ca chủ trương gả. Nạp Lan Thanh Lạc tức giận: - Hài tử Vi Thiên Quân là đức hạnh gì, chính hắn không rõ ràng sao? Mà, Thiên Hoa hội thật là tới giúp chúng ta sao? - Nhị tỷ, Thiên Hoa hội dụng ý khó dò, bọn hắn không chỉ muốn người, càng là muốn Tử Vi thương hội chúng ta. Chờ ngày nào đó nuốt lấy chúng ta, trở thành thương hội to lớn nhất, chúng ta sẽ không còn giá trị nữa. Đến lúc đó, đừng nói tìm kiếm che chở, liền xem như sinh sống bình thường đều cần không ngừng trả giá đắt. Phụ thân hẳn là nhìn thấy chút này, cho nên đang do dự. Sắc mặt Nạp Lan Thanh Cảnh tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu, bình thường hầu như trầm mặc ít nói, người người cũng cho rằng hắn là một phế vật không có linh văn. Trong toàn gia tộc duy chỉ có Nạp Lan Thanh Lạc biết vị đệ đệ này của mình không đơn giản. Nạp Lan Thanh Cảnh trầm mặc một lát, lại nói: - Ta còn hoài nghi phía sau bọn hắn có bóng dáng của hoàng thất. Nạp Lan Thanh Lạc hỏi: - Ngươi có ý nghĩ gì? - Ta chỉ là hoài nghi. Trong tam đại siêu cấp thương hội Hoàng triều, Thiên Hoa hội đứng hàng thứ ba lại dã tâm bừng bừng, bọn hắn muốn vượt qua hai đại thương hội khác, lựa chọn hợp tác với chúng ta, nhìn qua rất hợp tình hợp lý. Nhưng, sau khi hoàng thất xử lý Khương gia, thời kì đối kháng Đan quốc rất đặc thù, Thiên Hoa hội chủ động liên minh cùng chúng ta, ít nhiều có chút ý tứ khiêu khích hoàng thất. Bọn hắn, ở đâu ra lá gan này? Nạp Lan Thanh Cảnh nói rất rõ ràng. Khuôn mặt Nạp Lan Thanh Lạc có chút động. Nàng chỉ thấy được Thiên Hoa hội dụng ý khó dò, vẫn thật không nghĩ tới điểm này. Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu nói: - Ta nói chỉ là hoài nghi mà thôi. - Ta đi tìm phụ thân. Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn rời khỏi, lại quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh: - Ngươi vì cái gì không tự mình nói với phụ thân, ngươi rốt cuộc muốn ẩn giấu tới khi nào? Nạp Lan Thanh Cảnh nhàn nhạt cười khẽ, nói chỉ một câu: - Coi chừng đại ca! - Có ý gì? - Đại ca có chút khác thường, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho tỷ. - Hắn không dám làm gì ta. Nạp Lan Thanh Lạc rời khỏi sân nhỏ. Nạp Lan Thanh Cảnh yên lặng ngồi một hồi trên xe lăn, từ trong ngực lấy ra một con mèo con đáng yêu, nhẹ nhàng vuốt bộ lông màu tím của nó, khẽ nói hai câu bên tai nó. Mèo con nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất trong viện. Nạp Lan Thanh Lạc vừa đi ra khỏi sân nhỏ không bao lâu liền bị đại ca nàng, Nạp Lan Thanh Xuyên ngăn cản. - Thanh Lạc, muội muốn đi đâu? Nạp Lan Thanh Xuyên bày ra một khuôn mặt tươi cười. - Ta có việc gặp phụ thân. Nạp Lan Thanh Lạc cũng mỉm cười đáp lễ. - Phụ thân triệu kiến các trưởng lão trong tộc đang thương lượng vài chuyện, một lát không kết thúc được. Ta chỗ này có một người khách, vừa vặn muốn gặp muội. Nể mặt đại ca chứ? Nạp Lan Thanh Xuyên đưa tay mời. - Khách nào? - Người muội không nguyện ý gặp nhất, cũng là người muốn gặp muội nhất. - Ta nghe không rõ. Nạp Lan Thanh Xuyên cười cười, nói: - Lần này không chỉ là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội - Vi Thiên Quân tới, hắn cũng đem theo con trai út của hắn - Vi Thừa Hồng đến. - Ta còn có việc, không thể gặp. Nạp Lan Thanh Lạc quay người muốn rời khỏi. Nạp Lan Thanh Xuyên đưa tay ngăn lại: - Ta biết muội rất mâu thuẫn việc hôn sự này, nhưng đây chỉ là gặp mặt mà thôi. Muội có lời gì, có thể nói với hắn, hắn có ý nghĩ gì, cũng có thể nói ra. À, muội có thể đàm phán một trận. Nạp Lan Thanh Lạc hơi nhíu lông mày, rất không nguyện ý gặp tên công tử áo hoa kia. - Ta tự mình bồi tiếp muội, có cái phải lo lắng chứ? Lan Thanh Xuyên cười cười, giơ tay lên nói: - Đi thôi, nể mặt ta. - Ta đến tìm gia chủ Lăng gia. Lúc này ngoài cửa viện Lăng gia, một thiếu niên đang ở đó chào hỏi.