- Trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, Khương Phàm. Gặp qua Lãnh Văn Thanh cô nương. Khương Phàm mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt, chủ động cho thấy thân phận. - Khương Phàm? Lãnh Văn Thanh hơi nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại, người này sao lại tới đây? - Hắn đưa đầu Tác Ngọc Đường tới, nói là muốn điều giải hiểu lầm của hai bên. Lãnh Văn Thanh đưa đôi mắt sáng tỏ, lặp đi lặp lại đánh giá Khương Phàm, cũng chú ý đến hỗn loạn xung quanh. Ba động trước đó đến từ Khương Phàm? Hay là năng lượng khác nào đó? Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lãnh Văn Thanh, quan sát đến ánh mắt của nàng. Mặc dù cách mạng che mặt, cách kim viêm thiêu đốt, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chần chờ, mê hoặc của Lãnh Văn Thanh. Nói cách khác, nàng không biết Vĩnh Hằng Lục Đạo, chí ít bây giờ còn không biết. Lãnh Văn Thanh cũng đón nhận ánh mắt Khương Phàm, cái ánh mắt trực câu câu này chỉ là đang thưởng thức nàng, hay là có thâm ý gì sao? Bọn hắn ở chỗ này 'mắt lớn trừng mắt nhỏ', 'thâm tình chậm rãi', Đường Minh Đạt không vui. Bởi vì từ khi Lãnh Văn Thanh thức tỉnh Thiên phẩm linh văn đến bây giờ, ánh mắt đã không còn dừng lại ở trên người hắn vượt qua ba giây, bây giờ lại nhìn Khương Phàm. - Khụ khụ! Đường Minh Đạt ngăn ở giữa Lãnh Văn Thanh cùng Khương Phàm: - Văn Thanh sư muội, chuyện nơi đây giao cho ta xử lý là được rồi, muội vẫn nên về tu luyện trước đi. Lãnh Văn Thanh đang quan sát Khương Phàm, thình lình bị ngăn lại, sắc mặt lạnh lùng: - Sư huynh, ta không cần ngươi đến chỉ đạo. Khóe mắt Đường Minh Đạt có chút co rúm, xấu hổ nhưng không có tức giận, ngược lại cười bồi nói: - Ta chỉ quan tâm sư muội. Thanh danh của người này, muội cũng rõ ràng, quá ác liệt. Mà Vô Hồi Thánh Chủ đến, thái độ nói rõ muốn gây sự, ta sợ Khương Phàm cũng có mục đích đặc biệt. - Vô Hồi Thánh Chủ muốn gây chuyện? - Đúng vậy, quá phách lối, quả thực là đến ăn cướp. Nàng đến nơi này liền chơi xấu, để cho chúng ta đến đỡ Đại Hoang thánh địa kiến thiết, nếu như không đồng ý, liền phải chờ thánh địa các phương tập kết, đứng ở trước mặt mọi người xin mời tổ sơn chủ trì công đạo. - Làm càn, nơi này là nơi nàng có thể hồ nháo sao? - Vô Hồi Thánh Chủ cũng dám chạy đến tổ sơn khóc rống, còn quan tâm nơi này? - Đường túc lão xử trí thế nào? Lãnh Văn Thanh không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là có người gây sự, vậy mà Vô Hồi Thánh Chủ lại trắng trợn tới gây sự, lẽ nào lại như vậy. - Gia gia của ta muốn đuổi nàng đi. Nhưng nếu như Vô Hồi Thánh Chủ rời khỏi, cũng sẽ mang theo Ly Hỏa thánh địa và các thánh địa Nam Bộ, toàn bộ rời khỏi. Đến lúc đó thánh địa thiên hạ tập kết, duy chỉ có thiếu mỗi Nam Bộ, mà Nam Bộ lại do chúng ta quản khống, chẳng phải làm cho tất cả mọi người đều biết, Tử Vi thánh địa chúng ta vô lực quản thúc Nam Bộ. - Cho nên?? - Gia gia đi xin phép Thánh Chủ. Nếu như không có cách tốt, chỉ có thể trấn an. - Trấn an, nàng có thể ngoan ngoãn phối hợp? Ánh mắt Lãnh Văn Thanh vượt qua Đường Minh Đạt, nhìn về hướng Khương Phàm, trong lòng đột nhiên hiện lên một kế hoạch. - Ta tin tưởng Thánh Chủ hẳn có thể khống chế lại cục diện, Văn Thanh sư muội cũng đừng có quá lo lắng. Đường Minh Đạt nhìn thấy Lãnh Văn Thanh lại đang nhìn Khương Phàm, trong lòng bất mãn, xê dịch sang bên cạnh, lần nữa ngăn trở ánh mắt. - Khương Phàm trưởng lão ở xa tới là khách, sao có thể đứng ở chỗ này. Mời đi, tới trong thánh địa ngồi một chút, sư huynh, chiêu đãi cho thật tốt. Sau khi Lãnh Văn Thanh chủ động mời, nàng cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng rời khỏi. Đường Minh Đạt sững sờ, đến bên trong ngồi một chút? Còn để hắn tự mình tiếp đãi? Rõ ràng Khương Phàm không có có ý tốt, sao có thể mời đến trong thánh địa. - Nếu Văn Thanh cô nương đã mời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Khương Phàm cười khẽ hai tiếng liền muốn đi lên phía trước. - Dừng lại, ai bảo ngươi đi! Đường Minh Đạt lập tức ngăn lại. - Văn Thanh cô nương... - Im miệng! Văn Thanh là ngươi kêu? Đường Minh Đạt không thoải mái. - Lãnh cô nương vừa mới mời ta, ngươi không nghe thấy? - Nàng chỉ là khách khí, không có để cho ngươi đi đến thật. Ngươi cũng là trưởng lão, chút ý tứ ấy đều không nhận ra được? Đường Minh Đạt cản ở trước mặt Khương Phàm, cảnh cáo nói: - Ta mặc kệ ngươi ở nơi khác có vị trí gì, nhưng nơi này là Tử Vi thánh địa, là một trong tứ đại thánh địa Trung Vực, nơi này coi trọng nhất chính là một cái chữ 'Lễ'. Thời điểm nam tử đang nhìn nữ tử, không cần luôn luôn nhìn chằm chằm mặt. - Lần đầu gặp mặt liền nhìn chằm chằm ngực không quá phù hợp hả? - Làm càn! Các đệ tử thánh địa giận dữ quát tháo. - Khương Phàm, nơi này không ai đùa giỡn với ngươi, ngươi tốt nhất nên an phận chút. Trong lòng Đường Minh Đạt có một cơn lửa nóng, vô cùng không thoải mái. Văn Thanh sư muội lại nhìn chằm chằm Khương Phàm nhìn, còn mời hắn đi đến. Chuyện khác, hắn cũng không đáng kể, nhưng chuyện này, hắn nhịn không được. - Nhìn bộ dáng ghen tỵ này của ngươi xem. Khương Phàm lắc đầu, cười nói: - Có phải ngươi rất thích Lãnh Văn Thanh hay không? Ta dạy cho ngươi một cách, cường thế chút, phách lối chút, đừng quá hèn mọn. - Ta không cần đến ngươi đến dạy ta, thành thành thật thật đợi đó cho ta! - Đáng tiếc, nàng phải đi tổ sơn, đời này ngươi chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. - Im miệng! - Còn không cho nói? Ngươi không chiếm được nàng, nàng càng chướng mắt ngươi. - Ta nói, im miệng! Đường Minh Đạt giận đến tím mặt, mặt đều có chút vặn vẹo. Hắn bị đâm chọt đến chỗ đau nhức rồi. Trước khi Lãnh Văn Thanh đánh ra Sát Sinh Tiễn hai trăm dặm, gây nên tổ sơn chú ý, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn coi Lãnh Văn Thanh là nữ tử của mình. Mặc dù Lãnh Văn Thanh là Thiên phẩm, nhưng muốn cạnh tranh người canh giữ tổ sơn, độ khó cực lớn. Chỉ cần thất bại, cũng chỉ có thể ở lại trong thánh địa. Lãnh Văn Thanh lại là thân nữ nhi, khẳng định phải kết hôn. Hắn là người mạnh nhất trong đời mới này, lại là thanh mai trúc mã, hoàn toàn xứng đáng với nàng. Ca ca Lãnh Văn Thanh muốn lung lạc Đường gia bọn hắn, cũng cần thông gia. Lãnh Văn Thanh là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!