- Khương Phàm, ngươi đang làm gì? Đám người bỗng nhiên biến sắc, căm tức nhìn Khương Phàm. - Cũng không cân nhắc một chút mình có bao nhiêu sức, gà chó cũng xứng gây với rồng hổ! Khương Phàm khinh thường hừ lạnh, ý thức khẽ nhúc nhích, phạm vi mặt đất hơn mười dặm ầm vang sụp đổ, vết nứt cuồng dã lan tràn, bụi mù ngập trời, bao phủ lấy rừng rậm xung quanh, ngay cả pho tượng trắng trước mặt đều ù ù lắc lư. - Làm càn! Cường giả trấn thủ trong đại điện lao ra trước tiên, mang theo khí thế cường đại uy hiếp Khương Phàm. Khương Phàm chỉ hù dọa bọn hắn một chút, rất nhanh đã tản ra bí thuật đại táng, đứng trong phế tích bừa bộn thản nhiên nói: - Ta đại biểu Sí Thiên giới, cũng là chủ động tới giao hảo. Nếu như Tử Vi thánh địa không biết tốt xấu, ta cũng có thể đại biểu Sí Thiên giới, cùng Tử Vi thánh địa chính thức đoạn tuyệt qua lại. Đường Minh Đạt, ngươi gánh chịu nổi trách nhiệm này? Đường Minh Đạt an ủi đệ tử xung quanh, nói với Khương Phàm: - Chúng ta chỉ là muốn cùng ngươi lĩnh giáo mấy chiêu mà thôi. Khương Phàm khinh thường hừ lạnh: - Ta từ nam đến bắc, từ bắc đến nam, giết người so với ngươi ăn thịt đều nhiều, ngươi với chút tâm tư này, cũng xứng khoe khoang cùng ta? - Ngươi... Đường Minh Đạt đang muốn giằng co, núi lớn ở Trung Bộ của Tử Vi thánh địa vang lên tiếng tượng minh to rõ. Một Kim Viêm Thánh Tượng giống như mặt trời bay lên không, đạp trên liệt diễm cuồn cuộn, cường quan chói mắt, đi tới chỗ bọn hắn nơi này. - Văn Thanh sư muội? Đường Minh Đạt khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng khi nhíu mày nhìn ra xa một lát, rất nhanh đã xác định được. Bởi vì toàn thân con Thánh Tượng kia đều là màu vàng óng, là Thánh Tượng thuần huyết sinh ra trong tộc Thánh Tượng, mà còn là sinh ra tại thời điểm Lãnh Văn Thanh thức tỉnh Thiên phẩm linh văn. Đó là một sự trùng hợp mỹ lệ, cũng làm cho rất nhiều người tin tưởng Thánh Tượng thuần huyết chính là vì Lãnh Văn Thanh mà sinh. - Sao Văn Thanh sư muội lại ra làm gì? Một đám đệ tử nhao nhao nghiêm túc, sớm hành lễ về phía xa, cung kính chờ đợi. Đan Hoàng ở trong đầu Khương Phàm nhắc nhở: - Tổ sơn giống như Thái Cổ Thần Miếu, đều truyền thừa đã lâu, có khả năng bọn hắn có ghi chép rất nhiều bí mật cổ lão. Thánh địa có thể truyền ra xưng hô ‘đứa con của trời’, cũng đủ để chứng minh bọn hắn từ đầu đến cuối vẫn đang chờ đợi người như vậy, chờ đợi Vĩnh Hằng Lục Đạo truyền thừa. - Trước khi ta tìm kiếm nàng là chỉ biết mình bị đã được ông trời chọn, đã thức tỉnh năng lượng phi phàm, mà còn đã biết bí mật của Vĩnh Hằng Lục Đạo, Chư Thiên Lục Táng. - Nếu như không biết, ngươi xử lý như thế nào. Nếu như biết, ngươi lại xử lý thế nào? - Nếu như nàng không biết, ta có thể dần dần tiết lộ bí mật, khiến cho nàng hiếu kỳ, tiếp cận nàng, khống chế nàng. Nếu như nàng biết, vậy sẽ phải khai thác biện pháp quyết liệt hơn. - Nơi này là Tử Vi thánh địa, nơi này sắp hội tụ tất cả thánh địa của Thương Huyền. - Cho nên nơi này mới là cơ hội cuối cùng của ta. Nếu như Lãnh Văn Thanh đi đến tổ sơn, vậy ta thật sự không có cơ hội nữa. - Ngươi đã nghĩ rõ ràng hậu quả chưa? Tổ sơn rất coi trọng nàng, ngươi giết nàng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn làm kẻ địch cùng chúng sinh Thương Huyền sao? - Sư phụ, điểm ấy ngài thật đúng là đã nghĩ sai rồi. Tổ sơn coi trọng không phải nàng, là truyền thừa nàng lấy được. Nếu như ta thật có thể đạt được truyền thừa, tổ sơn coi trọng sẽ là ta! - Bọn hắn càng coi trọng truyền thừa này, tương lai sẽ càng dễ dàng thỏa hiệp, còn có thể phụng ta làm người canh giữ tổ sơn, thống lĩnh thánh địa Thương Huyền. - Đây đều là suy đoán của ngươi, chúng ta cũng không hiểu rõ Lãnh Văn Thanh, càng không hiểu rõ thái độ của tổ sơn. - Cho nên, ta mới muốn thăm dò, mới muốn mạo hiểm. Sư phụ, ta đã hiểu ngài lo lắng tình cảnh bây giờ của ta, phiền phức ta trêu đến đã nhiều rồi, sợ ta gánh không được, nhưng ảnh hưởng của thánh địa quá lớn. Nếu như bọn hắn thật biết bí mật của Vĩnh Hằng Lục Đạo, tương lai Lãnh Văn Thanh không chỉ là pháp lệnh Thương Huyền, rất có thể là tất cả thánh địa Cửu Châu. Nàng tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của ta, nếu không di hoạn vô tận. Nếu như ta có thể có được truyền thừa, ta có thể có cơ hội khống chế thánh địa thiên hạ, dù chỉ là một phần trăm hi vọng, ta cũng muốn tóm chặt lấy! Đột nhiên xuất hiện 'Thương Sinh Tạo Hóa' này đã mang đến cho Khương Phàm kích thích cực lớn. Trong phần kích thích này có nguy cơ mãnh liệt, cũng có cơ hội rất tàn nhẫn như kiếp trước của hắn. Nguy cơ, nhất định phải diệt trừ. Cơ hội, nhất định phải bắt lấy. Lãnh Văn Thanh, nhất định phải xử tử. Lần này, ai cũng ngăn không được hắn. - Nếu ngươi thật sự đã có quyết định, cũng đừng lo lắng. Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài, không còn kiên trì. Khả năng đây chính là tư tưởng kinh ngạc của 'Đan Hoàng' cùng 'Thần Hoàng'. Hắn là Luyện Đan sư. Khương Phàm là kiêu hùng. Hắn luyện đan coi trọng bình ổn, an toàn. Khương Phàm hoành đồ bá nghiệp là mạo hiểm, chinh phục. Hắn chỉ nguyện một bước này, Khương Phàm có thể đi đúng, không được xuất hiện ngoài ý muốn. Nếu không, đắc tội thánh địa, không chỉ đắc tội thánh địa Thương Huyền, thánh địa thiên hạ, còn có vô số bằng hữu mà bọn hắn kết giao, cùng ảnh hưởng đến hàng trăm triệu vạn con dân. - Khương Phàm!! Đường Minh Đạt bỗng nhiên nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm: - Người tới là Lãnh Văn Thanh, là người trấn thủ tương lai tổ sơn, ngươi hãy tôn trọng một chút cho ta, nếu như dám mạo phạm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. - Tôn trọng chút, cúi đầu! Những đệ tử thánh địa khác cũng đều nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm. Một nữ tử mỹ lệ thanh ngạo động lòng người, cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng tới đây. Kim Viêm Thánh Tượng thần tuấn tôn quý, toàn thân màu vàng, thiêu đốt lên lửa nóng hừng hực. Cùng chủ nhân của nó cũng là hơi vểnh mặt lên, vô cùng kiêu ngạo. - Văn Thanh sư muội, sao muội lại tới đây. Đường Minh Đạt lộ ra nụ cười cởi mở, nhiệt tình nghênh đón, bất luận là khi trước hay sau này, từ trước tới giờ hắn đều không che giấu sự mê luyến ái mộ đối với Lãnh Văn Thanh. - Hắn là ai? Lãnh Văn Thanh bị một loại ba động kỳ diệu hấp mang theo. Ba động rất yếu ớt, lại đưa tới tạo hóa truyền thừa của nàng có cảm ứng.