Toàn bộ đội ngũ Vạn Đạo Thần Giáo dừng lại, cường giả Bán Thánh cảnh đi đến phía trước, lạnh nhạt nhìn qua phương xa. Mặc dù bọn hắn không thể trực tiếp cùng đối kháng Bá Vương Chiến Quốc, nhưng nếu như đội ngũ Huyền Nguyệt xông lại, bọn hắn hoàn toàn có thể tiến hành bảo hộ. Các cường giả của Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Cổ Hoa hoàng thành còn ẩn núp ở các nơi trong hoang dã, bọn hắn là phụ trách trợ giúp tiếp ứng. Giờ phút này nghe được chỗ cửa thành có hỗn loạn, cũng đều liên tiếp xuất hiện. Nhưng, khi đám người kia dần dần rõ ràng trong tầm mắt, bọn hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, là người của Cổ Hoa? Mà trong tầm mắt cũng nhanh chóng phóng đại huyết viêm ngập trời, không phải Bá Vương, mà là Hung Linh Hầu! - Xảy ra chuyện gì? - Nhanh nhanh nhanh! Tiếp ứng bọn hắn! Đám đội ngũ tiếp ứng của Cổ Hoa hoàng thành lập tức hành động, ba trăm người, toàn bộ kích hoạt linh văn, nhanh chóng vọt mạnh. - Chúng ta cũng tiếp ứng sao? Điêu Lãnh Nguyệt đi đến phía trước đội ngũ thần triều, hơi nhíu mày lên. Bá Vương Chiến Quốc thực sự quá làm càn, làm việc thô lỗ, thái độ ngạo mạn, hoàn toàn không có cấp bậc lễ nghĩa mà hoàng tộc Đan Đạo nên có. - Các ngươi ở lại nơi này. Bán Thánh Thần giáo hơi do dự liền muốn tự mình tiếp ứng, không thể để cho người của Chiến quốc tùy ý làm bậy như vậy. Nhưng, không đợi hai chi đội ngũ tụ hợp Cổ Hoa, cũng không đợi thần giáo Bán Thánh ra tay, Triệu Thời Việt đột nhiên dừng ở giữa không trung, hai tay nhúc nhích, xiềng xích vỡ nát, phong ấn được giải trừ, hai con mắt biến thành vòng xoáy màu máu. Thoáng chốc, khí tức sát phạt thảm liệt mãnh liệt lao ra, như giang hà nộ trào, tuôn ra giữa trời. Tầng mây băng diệt, đất trời yên tĩnh. Sát Lục Huyết Viêm mang theo khí tức sát lục đặc hữu trong thời gian rất ngắn đã quét sạch gần trăm dặm, bao phủ toàn bộ hoang dã. Bất luận là bọn người Tô Huyên đang chạy đi, hay là đội ngũ tiếp dẫn của Cổ Hoa; bất luận là đội ngũ Huyền Nguyệt tiếp dẫn vừa mới thở phào, hay là các cường giả thần giáo ở nơi xa, thậm chí là người của Chiến quốc ở gần cửa thành, đều ở trong chớp mắt như bị sét đánh, ý thức nhói nhói, ánh mắt hoảng hốt. Từng luồng từng luồng dục vọng giết chóc thảm liệt từ sâu trong linh hồn phun trào ra, nhanh chóng quét sạch toàn thân, trùng kích ý thức. - A... Mấy vạn người kêu gào thảm thiết, hai mắt huyết hồng, gương mặt dữ tợn. Trong lúc bất chợt, bọn hắn như bị kéo vào chiến trường giết chóc vô tận. Bầu trời nơi này đã mang theo màu máu, yêu dị, khủng bố. Đại địa nơi này đã đổ máu, mùi tanh xông vào mũi. Vô số cường giả đang chém giết lẫn nhau, huyết nhục văng tung tóe, thảm liệt bi tráng. Số lượng lớn ác linh đang gầm thét, nương theo sát khí màu đen, chật ních cả đất trời. Thậm chí có người còn trừng mắt con mắt đỏ ngầu giết tới phía bọn hắn, bộ dáng kia giống như là dã thú đang nổi điên. Quá đột nhiên. Bọn hắn sợ hãi, tuyệt vọng, bọn hắn giá lạnh, sợ sệt, sau đó lâm vào điên cuồng. - Triệu Thời Việt!! Hơn ba mươi dặm bên ngoài, cường giả Bán Thánh của thần giáo đảo mắt thanh tỉnh, phát ra tiếng rống to uy nghiêm. Tử khí uy nghiêm chấn mở, khuấy động hoang dã, chọi cứng với khí tức sát phạt thảm liệt, bao phủ xung quanh đội ngũ thần giáo. Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt liên tiếp bừng tỉnh, ánh mắt lắc lư, sợ đến xanh mặt lại. Bọn hắn trong bất tri bất giác đều ngồi trên mặt đất, gắt gao nắm chặt nắm đấm, kéo căng lấy thân thể, có một số kẻ còn đều bị mồ hôi ướt nhẹp toàn thân. Mà, cho dù đánh thức, nhưng ý thức vẫn hoảng hốt lại hỗn loạn, không ngừng nổi lên suy nghĩ giết chóc, còn có tuyệt vọng, cảm giác lạnh như băng. Vẻ mặt của Bán Thánh nghiêm trọng, không hổ là Sát Lục Chi Hỏa diễn biến Sát Lục Huyết Viêm, quả thực là là vì giết chóc mà sinh. Mặc dù hắn là Thiên phẩm linh văn Bán Thánh, nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được áp lực. Thế gian này kỳ thật có rất hiếm thấy Chí Tôn thánh văn có tiềm lực đối kháng Thiên phẩm, Sát Lục Huyết Viêm không thể nghi ngờ chính là một trong số đó. Triệu Thời Việt đứng giữa trời, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, mất đi xiềng xích áp chế khí tức sát lục giống như sóng biển dâng trào, chồng chất phấp phới trên khung trời. Hắn giơ tay lên, chỉ đội ngũ Cổ Hoa phía xa nơi xa đang tuyệt vọng kêu rên. Ầm ầm!! Sát Lục Huyết Viêm bạo động kịch liệt, bọn chúng cực kỳ sền sệt, giống như là dung nham, nhiệt độ không cao, lại tràn ngập tiếng rít thê lương. Huyết viêm tuôn vọt về phía trước, hóa thành Huyết Xà tà ác, miệng đầy răng nanh, con mắt nổi cao, bọn chúng giương cánh lao vùn vụt, xuyên thủng hơn hai mươi dặm, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông về bọn người Tô Huyên đang ngồi liệt ở nơi đó gào thảm. Phốc phốc phốc! Huyết Xà liên tiếp cuốn lấy bọn hắn, mở ra miệng to cắn một cái vào mặt, kịch liệt nhúc nhích, thuận miệng nuốt vào trong thân thể. - A!! Toàn thân bọn họ căng cứng, tập thể ngẩng đầu, kêu rên thảm liệt. Trong hoang dã vô tận giống như thanh âm quỷ kêu, khiến cho người người sợ hãi. Bọn hắn run rẩy, thất khiếu rướm máu, da thịt huyết hồng, từ hài cốt đến linh hồn đều nhận lấy khó tàn phá có thể tưởng tượng được. - Triệu Thời Việt, vì sao lại đuổi bắt đại biểu Cổ Hoa? Bán Thánh Thần giáo khẽ nhíu mày, đi tới không trung, cách rất xa giằng co với Triệu Thời Việt. Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt lần lượt đứng lên, kinh hồn khó định. Rốt cuộc Sí Thiên giới có phải thế lực trung lập hay không? Tại sao Bá Vương Chiến Quốc tất cả đều là người hung tàn bá đạo như thế này! Triệu Thời Việt lạnh lùng nói: - Cổ Hoa Tô Huyên vận dụng Cấm Nguyên Châu, ám sát trưởng lão Khương Phàm của Sí Thiên giới ta, chặt đứt ngang Triệu Thế Hùng, hài tử ta. Bán Thánh Thần giáo khẽ nhíu mày, thầm nghĩ thật hồ nháo. - Đã chết rồi sao?? Điêu Lãnh Nguyệt nhịn không được hỏi. Dùng Cấm Nguyên Châu ám sát Khương Phàm? Hoàn toàn là bất chấp hậu quả muốn cùng Khương Phàm đồng quy vu tận sao. Tô Huyên đây là dũng cảm, hay là điên cuồng. - Các ngươi muốn nhúng tay? Triệu Thời Việt không để ý đến, mà là phất tay lên, Sát Lục Huyết Viêm lần nữa nhấc lên, hóa thành xiềng xích cuồng kích đầy trời. Phần đầu xiềng xích vô cùng sắc bén, kéo lấy xiềng xích xông qua hai mươi dặm, hung hăng đánh về phía cường giả Cổ Hoa đang gào thảm. Phốc phốc phốc!