Hàn Thạc rất bất ngờ, không biết Tiểu Khô Lâu tại sao lại thu phục cái bọn ăn chơi trác táng này. Hắn gật đầu, không tỏ vẻ gì cả, chỉ hỏi Hàn Hạo:- Chuyện giải quyết thỏa đáng chưa?- Giải quyết xong rồi. Hàn Hạo trả lời, dừng một chút, hắn nói với mấy gã thanh niên thề tận tâm cống hiến sức lực cho hắn:- Từng người các ngươi chuẩn bị một chút, nhớ kỹ tín hiệu ta lưu lại cho các ngươi, đến khi ta rời Thâm Cốc, sẽ dẫn các ngươi theo. Ừm, cứ vậy đi, các ngươi đi đi!Đám người hồ nghi nhìn Hàn Thạc mới đến, cũng không có hỏi nhiều, tuân lệnh Hàn Hạo rời đi. Khi mấy người đã khuất dạng, Hàn Hạo mới giải thích cho Hàn Thạc dự định thu phục những thanh niên này, hơn nữa còn miêu tả sơ qua việc liên quan đến Ảnh Chuẩn. Sau khi nghe xong, Hàn Thạc rất vui vẻ, gật đầu nói:- Ngươi làm việc rất có chừng mực, ta tương đối yên tâm. Hàn Hạo lại nghĩ đến chuyện thông qua những người tuổi trẻ kia để khống chế gia tộc sau lưng bọn họ, điểm này khiến cho Hàn Thạc vô cùng kinh ngạc, thực sự không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn, tầm nhìn của Tiểu Khô Lâu lại xa đến như vậy. - Để ta giới thiệu một chút, hắn là La Mông, đây là Tá Kỳ. Ừm, đều là bằng hữu mới của ta. Hàn Thạc chỉ sang thiếu niên lạnh lùng nghiêm nghị, cười nói:- Hàn Hạo, con trai ta!La Mông rất ít khi rời khỏi khu đầm lầy kia, không hiểu tí gì về thế giới bên ngoài, tuy nhiên Tá Kỳ đã từng nghe danh Tiểu Khô Lâu. Chỉ thấy hắn ngẩn người ra, thăm dò:- Ngươi có phải chính là thủ lĩnh Liệp thần giả thanh danh vang dội tại Tử Vong thần vực gần đây?Hàn Thạc thực sự không ngờ rằng con trai mình danh tiếng lớn như vậy, cười nhìn Tá Kỳ:- Ngươi làm sao lại biết được?Tá Kỳ nghe Hàn Thạc nói như vậy, biết mình suy đoán không sai, đầy kinh ngạc nói:- Đúng là hắn rồi! Ha ha, hàng năm đều có hung thần ác sát từ mười hai đại thần vực đến Vùng Đất Hỗn Loạn. Chuyện của các đại thần vực, chỗ chúng ta cũng biết ít nhiều. Khoảng cách giữa Vùng Đất Hỗn Loạn và Tử Vong thần vực cũng không xa lắm, tin tức của bên kia chúng ta biết khá nhiều, Hàn Hạo ở Tử Vong thần vực danh tiếng cũng không nhỏ đâu, rất nhiều người ở đây đã từng qua đấy đều nhắc tới hắn!Hàn Hạo vẫn hờ hững, cũng không vì lời nói của Tá Kỳ mà xao động. Hắn tựa hồ không có bất cứ hứng thú gì với Tá Kỳ, chỉ nhìn sang Hàn Kim, thò tay lấy ra một cái dụng cụ thủy tinh ném sang:- Tiểu Kim. Cho ngươi xem cái này!- Ơ. Thủ cấp của Ảnh Chuẩn! - Tá Kỳ bật thốt lên. Rất nhanh ý thức được sự bất thường của mình, hắn vội vàng hạ thấp âm thanh, nét mặt đầy kinh hãi! Ảnh Chuẩn giống với Tá Kỳ, đều có thực lực Thượng vị thần trung kỳ. Không chỉ như thế, thủ hạ của Ảnh Chuẩn có rất nhiều hung thần. Ở Vùng Đất Hỗn Loạn hắn cũng là nhân vật tàn nhẫn. Khoảng thời gian trước mới có lời đồn đại nói Ảnh Chuẩn bị giết. Mọi người đều suy đoán là ai động thủ. Không ngờ rằng thủ cấp của hắn lại ở trong tay Hàn Hạo. - Cám ơn đại ca!Hàn Kim tiện tay thu dụng cụ thủy tinh lại, chợt hô lên đầy kinh ngạc, giọng vui vẻ nói:- Đại ca. Thần hồn của Ảnh Chuẩn còn ở bên trong không?Gật đầu, Hàn Hạo nói:- Hắn còn có ý thức. Tuy nhiên thần hồn bị ta giam cầm vào trong một góc của đầu lâu, không còn chút thần lực nào. Ừm. Ngươi có thể tùy ý hành hạ hắn. Chơi chán rồi thì giao thần hồn của hắn lại cho phụ thân là được. - Ha ha. Thật tốt quá! - Hàn Kim mừng rỡ vô cùng, nắm lấy dụng cụ thủy tinh, cười hắc hắc rồi rót vào bên trong từng tia ánh sáng vàng. Đây là một góc hẻo lánh trong Thâm Cốc. Hàn Hạo lấy ra dụng cụ thủy tinh chứa thủ cấp của Ảnh Chuẩn xong, còn tạo ra một đạo kết giới phòng ngừa người khác cảm ứng được tọc mạch. Trừ mấy người bên cạnh hắn ra, không ai có thể phát hiện ra động tĩnh của khu vực này. Ánh mắt Tá Kỳ nhìn về phía Hàn Hạo hết sức ngạc nhiên, bởi vì theo hắn thấy, người này không có thực lực giết chết Ảnh Chuẩn, nhưng mà sự thật xảy ra trước mắt, hắn không thể không tin!- La Mông, ngươi theo đám Hàn Kim bọn họ dạo một vòng quanh Thâm Cốc, mua một số hàng hoá đặc biệt đi. Ừm, Tá Kỳ, ngươi là thổ địa nơi này, đi thăm dò tin tức xem gần đây Vùng Đất Hỗn Loạn có xảy ra tình huống đặc biệt nào không? - Hàn Thạc không nói nhiều về chuyện Hàn Hạo, hạ lệnh cho hai người kia. - Rõ. - Tá Kỳ, La Mông không nói thêm gì, theo lệnh rời đi làm việc. Ma Ẩn cốc có rất nhiều ma pháp trận thiếu tài liệu chủ yếu. Một số khoáng thạch, vật liệu gỗ, Hàn Kim, Hàn Mộc có thể giải quyết, thế nhưng tài nguyên tại một khu vực dù sao cũng có hạn, mà bố trí những ma trận kia cần sử dụng nhiều loại nguyên liệu. Cho nên Hàn Thạc đành phải đến Thâm Cốc mua sắm. Là trung tâm giao dịch của Vùng Đất Hỗn Loạn, nơi này có rất nhiều đồ vật lạ cổ quái, còn có vài thứ ở mười hai thần vực căn bản không bán, nhưng ở nơi này có thể ngang nhiên buôn bán. Ví dụ như, một số dược tề kịch độc, thần khí tà ác dùng xương thần luyện, ma pháp trận nguyền rủa dùng hồn lực bố trí giam giữ rất nhiều thần hồn. Ngay cả Liệp thần giả cũng có thể quanh minh chính đại sống ở Vùng Đất Hỗn Loạn. Tất cả những việc bị cấm chỉ ở mười hai thần vực thì ở chỗ này đều cho phép, không có ai quản. Có rất nhiều tên đại luyện kim thuật sĩ cố chấp, biến thái, tà ác, điên cuồng ở nơi này. Độc dược ở Vùng Đất Hỗn Loạn khắp nơi đều thấy, bọn họ thông thường sinh hoạt trong Thâm Cốc, lợi dụng thành quả nghiên cứu tà ác của mình để đổi lấy rất nhiều hắc tinh tệ. Tinh tệ chẳng những đủ cho bọn họ luôn sống bình yên vô sự, còn có thể giúp đỡ nghiên cứu sâu hơn. …Đối với Hàn Thạc, đây là một nơi tuyệt vời, có rất nhiều ma pháp trận cần vật dẫn đặc biệt, một số chỉ có chỗ đại luyện kim thuật sĩ tà ác, ở nơi này cũng có thể mua được. Bởi vì Ma Ẩn cốc cần vật liệu quả thực rất nhiều, cho nên Hàn Thạc bảo mọi người phân tán ra đi tìm thứ thích hợp. Thâm Cốc là nơi duy nhất thái bình trên Vùng Đất Hỗn Loạn, ở nơi này dù đám Hàn Kim không tụ tập cùng một chỗ thì cũng không phải lo lắng vấn đề an toàn. - Sau khi La Mông, Tá Kỳ, Ngũ Hành Giáp Thi lần lượt rời đi, nơi này chỉ còn lại hai cha con Hàn Hạo, Hàn Thạc. - Phụ thân, con nghĩ con và người không thể cùng sống chung thời gian dài. Con là Liệp thần giả ở Tử Vong thần vực, mặc dù đang ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng không thay đổi được thân phận Liệp thần giả! Ở nơi này mặc dù có thể cho phép bất cứ kẻ nào tồn tại, nhưng khi rời khỏi, Liệp thần giả cũng sẽ bị chèn ép! - Tiểu Khô Lâu nhìn Hàn Thạc nói. Vấn đề này Hàn Thạc đã hiểu rõ, nghĩ một chốc rồi hỏi:- Ngươi có thể thay đổi được tướng mạo chứ? Gật đầu, Hàn Hạo trả lời:- Đương nhiên, chỉ cần con muốn là thậm chí có thể biến thành một người khác!- Vậy ngươi sau này chú ý một chút là được, ngày thường tướng mạo biến đổi luôn luôn đi, cố gắng tránh một số phiền toái không cần thiết. Ừm, ngươi hiểu biết hơn nhiều so với Hàn Kim, chắc biết nên làm như thế nào. - Con hiểu rồi, con sẽ cố hết sức tránh những phiền toái đó!Hàn Hạo trầm lặng một chút, đoạn nói:- Tuy nhiên, biện pháp tốt nhất vẫn là tránh ở cùng chỗ với phụ thân. Tính thời gian thì những thủ hạ kia của con cũng sắp trở lại rồi, có năm người Hàn Kim ở chung, rất nhiều chuyện phụ thân muốn làm đều rất thuận lợi, con vẫn nên rời sớm trước. Đã biết vài lần đơn độc hành động của Hàn Hạo, Hàn Thạc hiểu như vậy hắn mới có thể càng ngày càng mạnh mẽ. Dù sao cùng ở Vùng Đất Hỗn Loạn, hai người còn liên hệ bằng thần hồn với nhau, Hàn Thạc cũng tin người bình thường khó có khả năng đối phó được hắn, cho nên gật đầu đồng ý, chỉ dặn dò Hàn Hạo cẩn thận làm việc. Hàn Hạo đã quen độc lai độc vãng, sau khi nghe Hàn Thạc nói qua phương pháp liên hệ, biết được địa chỉ của Ma Ẩn cốc, liền rời đi trước, không biết có phải là đi thông báo cho những thủ hạ mà hắn vừa thu phục không. Sau khi Hàn Hạo rời đi, Hàn Thạc chủ yếu dồn tinh lực trên đủ loại vật liệu hiếm lạ trong Thâm Cốc. Để biến Ma Ẩn cốc thành tường đồng vách sắt, hắn không tiếc hao phí hắc tinh tệ trong tay, mua rất nhiều vật liệu có ích. Không thể không nói, Vùng Đất Hỗn Loạn thật sự là một nơi tốt, rất nhiều vật liệu đặc biệt cho ma pháp trận có thể tìm được ở nơi đây. Nhưng do có hành động lần trước của Hàn Thạc tại Thâm Cốc, những người mua bán kia vừa thấy hắn đến, bất luận hắn ra giá bao nhiêu cũng không dám bàn chuyện cùng hắn, rất sợ trở thành mục tiêu kế tiếp của vị này. Cũng không biết tin tức ở Vùng Đất Hỗn Loạn vì sao lan truyền nhanh chóng, dường như chỉ trong cái nháy mắt, các thế lực trong Thâm Cốc đều biết Hàn Thạc. Hắn đi tới chỗ nào, đều nghe được rất nhiều âm thanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có một số người ánh mắt nhìn về phía hắn đầy thù hận, nhưng không có người nào dám động thủ khiêu khích. Ở Thâm Cốc chừng vài ngày, La Mông, Tá Kỳ cùng Ngũ Hành Giáp Thi dựa theo dặn dò của Hàn Thạc đều có thu hoạch. Trong vài ngày ngắn ngủi, bọn họ tổng cộng tiêu hơn năm trăm vạn hắc tinh tệ, vật liệu chứa đầy trong mười cái không gian giới chỉ. Hắc tinh tệ trong tay Hàn Thạc đã không còn nhiều lắm, cũng may là thời gian trước Hàn Kim dùng chuỗi cửa hàng Kim Thạch kiếm được khá nhiều tinh tệ, nếu không thì bọn họ đúng là không thể thu được vật liệu vừa ý. Một hôm, tâm thần Hàn Thạc chợt động, bỗng nhiên cảm giác được Ma Huyết của mình đang tiến về phía Thâm Cốc. Dựa vào Ma Huyết trong cơ thể của bọn Qua Long, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thần thức triển khai, dần dần phóng bên ngoài, hắn lập tức cảm nhận được Qua Long đã đến. - Tiến vào Thâm Cốc, tới tìm ta! - Mặc dù cách xa mấy trăm dặm, Hàn Thạc cũng có thể thông qua một giọt Ma Huyết truyền đạt mệnh lệnh cho bọn họ. Qua Long cầm đầu một đám người, dựa theo dặn dò của Hàn Thạc lần lượt tiến vào Thâm Cốc, ào ào tụ tập lại cạnh hắn. Sau một tháng, những tên hung thần ở Vùng Đất Hỗn Loạn bị hắn gieo những giọt ma huyết đã đến hết. Tuy nhiên, lần này không phải ba mươi mấy người, mà biến thành hơn hai trăm người. Những tên gia hỏa sống sót trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận có mấy tên đều là thủ lĩnh của thế lực một phương. Dưới sức mạnh của Ma Huyết, bọn họ chẳng những quay lại, mà còn theo lời dặn dò của Hàn Thạc dẫn theo thủ hạ cùng tới nữa. Hơn hai trăm người hùng hùng dũng dũng tụ tập ở bên cạnh Hàn Thạc, mỗi một ngày tiêu hao hắc tinh tệ cũng không ít, may mà cái đám này cũng không thiếu tiền, Hàn Thạc cũng không phải lo lắng gì cả. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, vệ sĩ trong Thâm Cốc đều ngầm chú ý Hàn Thạc, sợ hắn sẽ gây rối. - Bố Lai Ân, Áo Tác Ai đại nhân muốn gặp ngươi, không biết có được không? - Một hôm, Lạc Lũng tới tìm Hàn Thạc, truyền đạt ý của Áo Tác Ai. - Đương nhiên, ta đang chờ gặp mặt hắn đây! - Hàn Thạc vui vẻ đồng ý, thầm nghĩ việc gì tới cuối cùng cũng đã tới rồi.