Đám thanh niên sửng sốt, không hiểu vì sao Hàn Hạo lại hỏi như vậy. - Ừm, thực ra khi chúng ta đến đây đều mang theo không ít hắc tinh tệ. Nếu không cũng không thể ở sống trong Thâm Cốc đến bây giờ. - Một người trong số đó do dự một chút rồi nghi hoặc trả lời. Mấy người này đều là phần tử bại hoại của một số gia tộc trong mười hai đại vực. Nếu không phải thì cũng chắc chắn là đã làm ra cái loại chuyện đại nghịch bất đạo gì đó nên mới bị đuổi tới Vùng Đất Hỗn Loạn. Bọn họ có thể sống sót đến tận giờ, trong tay tuyệt đối có không ít hắc tinh tệ. Bằng không chắc chắn chịu không nổi chi phí mỗi ngày một trăm hắc tinh tệ tại đây. Hàn Hạo nhíu mày suy nghĩ rồi một chút, liếc nhìn mấy người thanh niên, trầm mặc một hồi rồi mới nói:- Mỗi người giao nộp năm mươi vạn hắc tinh tệ, ta cho phép các ngươi theo ta. Các ngươi nên suy nghĩ kỹ, làm việc dưới trướng ta cũng sẽ không an toàn. Tuy nhiên ta có thể cam đoan sẽ không coi các ngươi là tốt thí. - Năm mươi vạn hắc tinh tệ! - Thiếu nữ xem ra rất nhát gan kia chợt thốt to. Mấy người đó quay sang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt rất khó xử. Năm mươi vạn hắc tinh tệ không phải là một con số nhỏ, một khoản tiền như vậy đủ cho bọn họ sống bình yên ở trong Thâm Cốc vài chục năm. Đưa một khoản hắc tinh tệ lớn như thế giao cho Hàn Hạo mà an toàn vẫn không chắc chắn được bảo đảm, bọn họ thấy dường như không thỏa đáng lắm. - Các ngươi đều đến từ một số gia tộc của mười hai đại thần vực. Các ngươi theo ta, ta có thể cam đoan khi các ngươi có đủ thực lực, sẽ giúp các ngươi trở về gia tộc đoạt tất cả những gì hẳn thuộc về các ngươi. Ừm, đương nhiên, kể cả thù hận, những kẻ đã bức bách các ngươi rời khỏi mười hai đại thần vực, ta cũng sẽ trợ giúp các ngươi giải quyết!Dường như nhìn ra sự do dự của bọn họ, hắn lại lạnh nhạt nói thêm một câu sau đó phất tay:- Các ngươi trở về nghĩ kỹ lại đi, khi đã nghĩ kỹ rồi hãy nói tiếp. Nếu như bản thân các ngươi không đủ thực lực thì dù có trở lại gia tộc đi chăng nữa các ngươi sẽ giữ được những thứ vốn thuộc về các ngươi sao? Lời nói này của Hàn Hạo hẳn nhiên đều đã làm cho đám này động tâm. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ về đề nghị đó, một người trầm giọng nói:- Lời ngươi nói rất có đạo lý, để chúng ta quay về trao đổi một chút. Mỗi một người chúng ta mà lấy ra năm mươi vạn hắc tinh tệ cũng không dễ dàng gì. Chúng ta cho dù đáp ứng thì cũng phải hỗ trợ lẫn nhau. Hàn Hạo vẻ mặt lạnh lùng, một lần nữa nhắm mắt im lặng. Mấy người trẻ tuổi khom người xá hắn, cau mày suy nghĩ về đề nghị của hắn rồi bắt đầu rời đi. Bọn họ vừa đi, Hàn Thổ lập tức sốt ruột hỏi:- Đại ca, ngươi làm sao lại muốn thu nhận bọn chúng? - Những gia tộc xuất thân của đám này ở mười hai đại thần vực đều có chút ảnh hưởng. Nếu như bọn người này có thể trưởng thành trong tay chúng ta, sẽ có một ngày trở lại chốn xưa. Dựa vào huyết mạch trên người bọn họ cộng thêm sự trợ giúp của chúng ta, họ rất có thể sẽ trở thành tộc trưởng của các gia tộc đó, giúp cho chúng ta nắm được rất nhiều gia tộc. - Ta thu của bọn chúng mỗi người năm mươi vạn hắc tinh tệ, chính là để đoạn tuyệt đường rút lui của bọn chúng. Chỉ khi không còn xu nào, ở thời khắc nguy nan, bọn chúng mới không nghĩ đến quay về Thâm Cốc dùng tinh tệ để bảo vệ tánh mạng. Không có đường lui, họ mới có thể phát huy khả năng tiềm tàng của mình một cách cao nhất. Bọn chúng từ nhỏ đã được dùng các loại thần tinh, bản thân tư chất cũng không tệ, chỉ là yếu kém về kinh nghiệm thực chiến và tẩy lễ của máu tươi. Tuy nhiên, ta sẽ vạch cho bọn chúng những điều đó!Tiểu Khô Lâu mở mắt nhìn Hàn Thổ, trước giải thích một lần, sau đó mới lên giọng dặn dò:- Tiểu Thổ, khi cơ sở thực lực đã tăng lên, ngươi cần nhớ rõ phải suy nghĩ thêm về đạo lí đối nhân xử thế nữa. - Chỉ khi ngươi hiểu rõ bọn chúng nghĩ cái gì, hiểu được tác phong làm việc của bọn chúng, mới có thể trợ giúp cho phụ thân lớn hơn nữa! Nghe Hàn Hạo nói những điều này, Hàn Thổ dường như hơi đăm chiêu. Cho tới hôm nay hắn mới hiểu được vì sao Tiểu Khô Lâu không hổ là lão đại của bọn hắn. Ngoài việc thực lực của vị đại ca này so với bọn hắn mạnh mẽ hơn thì trí tuệ của Hàn Hạo cũng có tác dụng rất to lớn. - Ta hiểu rồi. Đại ca! - Hàn Thổ tâm phục khẩu phục, thầm nghĩ đại ca quả nhiên nham hiểm, ánh mắt lại nhìn xa đến vậy. Chẳng trách thời gian ở Tử Vong thần vực đại ca lại có thể hô phong hoán vũ, danh lợi song toàn đến như vậy... . Ngoài Thâm Cốc, Hàn Thạc dẫn mấy người La Mông, Tá Kỳ, La Ti, Mộc Giáp Thi tới. Vừa đến trạm kiểm soát, tên vệ sĩ đã từng nhắc nhở Hàn Thạc nhiều lần đã cười ha ha nói:- Bằng hữu, hoan nghênh hoan nghênh. Tin tức của Ảnh Chuẩn là do người này để lộ ra, có thể chắc chắn hắn là người thuộc thế lực năm đại quân chủ. Tuy rằng người này chưa biểu hiện chút dụng ý xấu nào nhưng Hàn Thạc vẫn cảnh giác. - Không ngờ lại khéo như vậy, lại có thể gặp được ngươi. Hàn Thạc cười hỏi:- Cái trạm gác này vẫn luôn do ngươi bảo hộ sao? - Không phải, khoảng thời gian gần đây do ta quản lý thôi. Người kia giải thích một chút, đoạn trịnh trọng nói:- Lần trước không có cơ hội giới thiệu, ha ha, ta tên là Lạc Lũng. Ừm, xem như là đi theo Áo Tác Ai đại nhân, các hạ xưng hô thế nào?- Bố Lai Ân, mới đến. Hắc hắc, sau này có thể sẽ phải làm phiền ngươi không ít, mong được chỉ giáo nhiều. - Hàn Thạc vẻ mặt tự nhiên, dẫn đầu đoàn người đi tới, giao nộp tinh tệ cho Lạc Lũng rồi cầm mấy cái thẻ nhỏ trong tay hắn, phân biệt phát cho mấy người La Mông. - Nghe nói Ảnh Chuẩn chết rồi, ha ha. Người của Tát Lạp Tư đang tiến hành điều tra hung thủ đấy! - Lạc Lũng chợt cất tiếng cười, nói nhỏ, mắt nhìn xoáy vào Hàn Thạc, quan sát biểu tình biến hóa trên mặt hắn. Hàn Thạc có sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, về phương diện nhỏ này hắn đương nhiên biết rõ ràng. Giả bộ dường như bị kinh hãi, hắn hỏi lại:- Ảnh Chuẩn đã bị người giết chết nhanh như vậy rồi ư? Mẹ nó, ta còn định chuẩn bị tìm hắn để mua một ít khoáng thạch đặc biệt. Nghe nói lần trước, hắn cướp được một số khoáng thạch vô cùng quý giá, ta tìm hắn lâu như vậy chính là vì cái này. Không ngờ hắn lại bị người ta giết, thật sự là xui xẻo. Dừng một chút, Hàn Thạc kỳ quái hỏi Lạc Lũng:- Ngươi có biết ai giết hắn hay không? Còn chút ít tung tích về đống khoáng thạch kia của hắn nữa? Lạc Lũng nhìn Hàn Thạc thật lâu, nhưng vẫn không thể nhìn ra bất luận điều gì không ổn từ nét mặt của Hàn Thạc. Hắn ngầm cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ gã này thực sự không có liên quan đến việc này? Nhíu mày, Lạc Lũng lắc đầu:- Ta chỉ biết đầu của Ảnh Chuẩn đã bị người ta cắt đi rồi. Bên cạnh xác chết của hắn cũng có thủ hạ của La Cách, Thái Nhĩ, hai đại quân chủ. Rốt cuộc cụ thể là ai ra tay, không người nào biết rõ. Ừm, còn về số khoáng thạch kia, ta lại biết một số tin tức. Hình như chúng đã được Ảnh Chuẩn tiến cống cho Tát Lạp Tư quân chủ rồi. Thế nào, ngươi có hứng thú à?Hàn Thạc giả bộ sửng sốt, một lúc lâu sau mới cười khổ lắc đầu nói:- Đã là đồ của Tát Lạp Tư quân chủ, những thứ đó nếu muốn thu về e là không dễ dàng rồi. Tát Lạp Tư khẳng định không thiếu hắc tinh tệ, ta cũng chỉ có thể bỏ cái ý nghĩ này đi thôi. Vừa nghe Ảnh Chuẩn đã bị giết, với lại tại hiện trường cũng không có bất luận manh mối nào, Hàn Thạc thấy rất vui vẻ. Hắn thầm nghĩ Hàn Hạo quả nhiên chỉ cần một mình đã có thể xử lý gọn ghẽ Ảnh Chuẩn rồi. Cách đó không xa phía sau Hàn Thạc, Kim Giáp Thi nét mặt rõ ràng vô cùng vui vẻ. Hắn cũng biết cái chết của Ảnh Chuẩn nhất định có quan hệ với Hàn Hạo, lòng thầm bái phục năng lực của đại ca mình. - Ngươi nghĩ như vậy là tốt nhất. Tát Lạp Tư vốn là kẻ điên, ở Vùng Đất Hỗn Loạn không có bao nhiêu người dám trêu chọc hắn đâu!Lạc Lũng gật đầu, bỗng nhiên áp giọng nói với Hàn Thạc: - Bố Lai Ân, chủ nhân của ta, Áo Tác Ai đại nhân muốn gặp ngươi, không biết ngươi có hứng thú hay không?Thoáng kinh ngạc trong lòng, Hàn Thạc cũng không đoán chuẩn xác được ý định của Lạc Lũng, hắn cau mày nói:- Áo Tác Ai trong năm đại quân chủ muốn gặp ta sao?Dừng một chút, hắn mỉm cười nói với Lạc Lũng:- Ngươi cũng biết, ta không có ý định đi theo bất luận một ai, cho dù là năm đại quân chủ cũng vậy!- Đừng hiểu lầm!Lạc Lũng khẩn trương thanh minh:- Áo Tác Ai đại nhân tuyệt không có ý này, điểm này ta dám cam đoan! Thực ra, đại nhân chỉ muốn gặp mặt ngươi để cùng bàn xem liệu có thể hợp tác với nhau ở Vùng Đất Hỗn Loạn được không. Bố Lai Ân, mặc dù ngươi có thực lực không tầm thường, tuy nhiên các thế lực ở đây rắc rối phức tạp. Cho dù ngươi không cần dựa vào bất cứ một phe nào, nhưng có nhiều bằng hữu vẫn cần thiết. Nghe Lạc Lũng nói như vậy, Hàn Thạc bắt đầu cảm thấy hứng thú với Áo Tác Ai. Không sai, hắn không hề có ý định dựa vào bất cứ phe nào, nhưng nếu như có thể khéo lợi dụng các mâu thuẫn giữa năm đại quân chủ, kết hợp với ai đó đả kích một kẻ khác thì Hàn Thạc vẫn rất vừa ý. Suy nghĩ một lát, hắn mỉm cười gật đầu:- Không thành vấn đề, ngươi bố trí đi. Ta sẽ ở Thâm Cốc vài ngày. Nếu có tin tức của Áo Tác Ai, nói cho ta biết một tiếng là được. - Tốt lắm, ngươi đi trước đi. Ta cũng phải báo cáo Áo Tác Ai đại nhân. Thấy Hàn Thạc đáp ứng, Lạc Lũng có vẻ rất cao hứng, đoạn lớn tiếng nói với những vệ sĩ kia:- Thấy rõ ràng chưa, mấy vị này là khách của Áo Tác Ai đại nhân. Mọi việc ở trong Thâm Cốc đều do ta chăm sóc. Nếu có kẻ nào không hiểu biết muốn tới rước lấy phiền phức thì đánh bay hắn ra khỏi Thâm Cốc cho ta. Cười gật đầu, Hàn Thạc không nói thêm gì, dẫn nhóm người tiến vào Thâm Cốc. Thần thức triển khai, hắn lập tức tìm được vị trí của Tiểu Khô Lâu và Hàn Thổ, đi phía trước dẫn đường, nhanh chóng tiến đến gần khu vực đó. Nghe được tin Ảnh Chuẩn bị giết, càng ngày Hàn Thạc càng yên tâm về Hàn Hạo. Không chỉ bởi vì thực lực của hắn mà còn bởi hắn vẫn luôn làm việc cẩn thận. Ngay cả Lạc Lũng cũng không thể truy ra đến hắn, chứng tỏ rằng Hàn Hạo tuyệt đối không để lộ tin đồn nào. Điều này chứng minh trí tuệ của hắn đã vượt xa trí tuệ của những thần thông thường. Lòng thầm ngạc nhiên, Hàn Thạc dựa theo cảm ứng của mình với Hàn Hạo, tiến vào một khu vực hẻo lánh trong Thâm Cốc. Ở nơi đó, Hàn Hạo vẻ mặt hờ hững ngồi tại chỗ, vài gã trẻ tuổi cái quần áo lộng lẫy đang cúi đầu ở trước mặt hắn, tuyên thệ son sắt nhất định trung thành. Hơn nữa, từng người còn lấy ra rất nhiều hắc tinh tệ, vẻ mặt kính sợ cẩn thận đưa cho Hàn Hạo. Lúc này, Hàn Thổ ha ha cười giúp Hàn Hạo nhận lấy hắc tinh tệ của đám thanh niên, thân thiện vỗ vỗ bả vai của từng người nói:- Sau này đã là người một nhà rồi, người một nhà... Hắc hắc... Hàn Hạo ngẩng đầu, liếc nhìn đoàn người Hàn Thạc đang đi tới từ phía xa, rồi quay sang dặn những gã thanh niên kia:- Ngoài ta ra, các ngươi nhớ kỹ còn phải tuân theo lời của người đó nữa!Nói xong, hắn trịnh trọng chỉ vào Hàn Thạc đang đi tới.