Đúng theo như lời Trần Kiến Quốc nói, ở hành lang bên ngoài đang đứng đầy quan khách, trong đó cán bộ cấp Chính sở nhiều vô số kể, cán bộ cấp tỉnh nhìn mãi cũng quen mắt, thậm chí tựu ngay cả cấp Phó quốc gia và những nhân vật nắm thực quyền trong quân giới đều có mặt ở đây... Hiển nhiên, những người này đều là vì nể tình Trần lão gia tử ngày trước mà đến, chứ không phải là vì có quan hệ cùng Trần Phi. Bước ra khỏi phòng, Trần Kiến Quốc sắc mặt ngưng trọng nhìn mọi người gật đầu chào hỏi. Sau đó, ở dưới sự bảo hộ của cảnh vệ viên, đi vào một gian phòng vắng bóng người. Sau khi chờ cảnh vệ viên đóng cửa phòng, Trần Kiến Quốc mới rút di động ra, thì rõ ràng trông thấy chủ nhân của dãy số điện báo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Từ Tĩnh, tuy chỉ là một trưởng ban, nhưng địa vị lại không hề thua kém một cán bộ cấp tỉnh. Bởi vì hắn là người phụ trách tổ chức Long Nha! Nhìn thấy số điện thoại của Từ Tĩnh, Trần Kiến Quốc lẳng lặng ấn nút chuyển liên lạc. - Thủ trưởng, tôi đã gặp Trần Phàm, ý tứ của hắn là muốn xuất ngoại, hơn nữa thái độ mười phần kiên quyết. Điện thoại vừa chuyển, thanh âm của Từ Tĩnh thông qua vô tuyến điện, rõ ràng truyền vào trong tai của Trần Kiến Quốc. Trần Kiến Quốc dường như sớm đã lường trước được chuyện này, không hề cảm thấy kinh ngạc nói: - Cứ dựa theo kế hoạch nguyên bản mà hành động. - Hiểu rồi, tôi đã phái Long Nữ đi theo bên cạnh hắn, có tình huống nào, sẽ phản hồi cho ngài biết ngay lập tức. Từ Tĩnh cung kính đáp một câu, sau đó hỏi: - Thủ trưởng, chuyện của Tiểu Phi... - Tiểu Từ, lễ truy điệu cho Tiểu Phi sắp tiến hành rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi phải cúp máy đây. Trần Kiến Quốc không chờ Từ Tĩnh nói xong, thì đã chen ngang nói. Theo sau, Trần Kiến Quốc trực tiếp ngắt máy! Cúp máy xong. Trần Kiến Quốc mệt mỏi nhắm hai mắt vào, sau đó xuất ra một chiếc hộp thuốc lá, rút một điếu châm lửa, hung hăng rít vài hơi, làm cho chất nicotin dạo quanh phối một vòng, dường như muốn dùng phương thức này để gây mê bản thân. Trong phòng, sương khói vờn quanh khuôn mặt của Trần Kiến Quốc, diễn cảm của hắn mười phần phức tạp, có bi thống... có kiên quyết... và cũng có vẻ không đành lòng. - Kiến Quốc, bàn cờ này đối với quốc gia, đối với Trần gia có ý nghĩa phi thường trọng yếu! - Trong toàn cục, có xe mã pháo, cũng có quân tốt, ở trong bàn cờ của ta, Vĩnh Thụy và Tiểu Phi chính là quân tốt, chỉ là những hình nhân thế mạng! Bên tai quanh quẩn thanh âm đại trí tuệ của Trần lão gia tử, Trần Kiến Quốc dùng sức cắn chặt răng... ! - Cha, bàn cờ này sắp đến giai đoạn thu quân rồi, hết thảy đều đang tiến hành dựa theo bố cục của ngài. Bất quá xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn... Tiểu Phi đã chết rồi. Trần Kiến Quốc ngẩng đầu, ánh mắt phiếm hồng nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: - Ta biết ở trong mắt của ngài. Tiểu Phi chỉ là một kẻ tầm thường, là một quân tốt thí mạng, nhưng dù sao nó cũng là hậu nhân của Trần gia chúng ta ah! Nói tới đây, Trần Kiến Quốc hung hăng phun ra một ngụm tức khí, cắn răng nói tiếp: - Cha, ta hy vọng ngài ở trên trời linh thiêng, bảo hộ an toàn cho đứa nhỏ Trần Phàm kia. Đứa nhỏ này rất khổ, ta không mong muốn nó lại xảy ra chuyện nữa... ! Khi nói xong, Trần Kiến Quốc dập tắt điếu thuốc, diễn cảm bi thương trên mặt nháy mắt tan biến vào trong hư không, cướp lấy chính là biểu tình nghiêm trang khắc nghiệt. Giờ phút này, hắn lại biến trở thành nhân vật lãnh đạo số 2 ở trong quân giới! Ở đoạn đường từ phía tây Yên Kinh đi tới thành lâu, dọc theo phía bắc Trường An Phố, kéo dài vài trăm thước, vách tường đỏ cao tới sáu thước, được một loạt cây xanh cùng đèn lồng màu đỏ làm nổi bật, tản ra cảm giác nghiêm trang nồng đậm. Bên ngoài tường đỏ, người du lịch đều lấy phong cảnh này chụp ảnh kỷ niệm. Bên trong tường đỏ, không khí trang nghiêm, là Hoàng Gia lâm viên đại biểu sự tượng trưng quyền lực! Sau buổi trưa, một chiếc Audi A6 mang biển số Yên Kinh bị cảnh viên gác cửa Hoàng Gia lâm viên ngăn lại. Rất nhanh, cảnh vệ đội tiến hành kiểm tra thật nghiêm túc bên trong xe, xác định không có điều gì dị thường, lại liên hệ với Thanh Tùng Viên, sau đó cho đi. Thấy cảnh vệ cho đi. Yến Thanh Đế cũng không dừng lại, lập tức khởi động máy xe chạy nhanh vào Hoàng Gia lâm viên mà người thường cả đời cũng không thể bước vào. Hắn đối với Hoàng Gia lâm viên có cánh cửa cao hơn Thạch Phong trà viên này cũng không xa lạ gì, nơi này tượng trưng cho quyền lực cùng quang vinh vô thượng - là địa điểm làm việc cùng nơi ở của Yến Khánh đều nằm trong này, vì thế Yến Thanh Đế vốn là Yến gia đại thiếu hàng năm đều có cơ hội tiến vào Hoàng Gia lâm viên. Tiến vào lâm viên, Yến Thanh Đế lái xe đi tới trước một biệt thự, cho xe ngừng lại. Giống như bên ngoài cổng Hoàng Gia lâm viên, cửa biệt thự cũng có cảnh vệ đứng gác. Nhưng cảnh vệ trước biệt thự hiển nhiên rất quen thuộc với Yến Thanh Đế, cũng không kiểm tra hắn, mà là nói thẳng: - Thanh Đế, thủ trưởng chờ cậu đã lâu rồi. Yến Thanh Đế nhìn cảnh vệ cười cười, đứng thẳng lưng đi vào biệt thự. Bên trongphòng sách biệt thự, Yến Khánh đeo kính mắt, đang xem một phần văn kiện. - Phanh... phanh... Nghe được bên ngoài vang nhẹ tiếng gõ cửa, Yến Khánh đặt phần văn kiện trong tay xuống, thản nhiên nói: - Vào đi. Dát chi! Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị Yến Thanh Đế đẩy ra. - Ông nội. Yến Thanh Đế đi vào phòng sách, cung kính chào Yến Khánh. - Thanh Đế, lại đây ngồi. Yến Khánh mỉm cười vẫy vẫy tay. Yến Thanh Đế cũng không đi tới ngồi xuống ghế, mà trước tiên rót thêm trà cho Yến Khánh. Làm xong chuyện này, trong nụ cười hài lòng của Yến Khánh, Yến Thanh Đế ngồi xuống nhìn Yến Khánh, cũng không dám hỏi nhiều, lại kiên nhẫn chờ đợi Yến Khánh nói ra mục đích gọi hắn tới nơi này. - Thanh Đế, còn nhớ rõ chuyện ông đã nói trong hai năm tới sẽ đưa cháu đi tây bộ tôi luyện không? Yến Khánh nâng chén trà, nhẹ uống một ngụm, nhìn Yến Thanh Đế hỏi. Trong lòng Yến Thanh Đế vừa động, vội vàng gật đầu: - Ông nội, cháu nhớ được ông đã nói qua chuyện này. Chẳng lẽ sắp đi sao? - Ân. Yến Khánh đặt chén trà xuống, mỉm cười gật đầu. - Ông nội, là tỉnh nào vậy? Yến Thanh Đế có chút kích động, bản thân là Yến gia đại thiếu nên hắn biết rõ, một khi hắn điều ra khỏi đế đô, đến tinh đảm nhiệm chức vụ, đó chính là bắt đầu cho quá trình được mạ vàng, chờ sau khi kết thúc chuyện mạ vàng, tiếp tục triệu về đế đô, lặp lại vài lần liền có cơ hội dòm ngó đến ngôi báu của đỉnh quyền lực. - Đại Liên. Yến Khánh cười cười nói: - Vốn ông tính toán điều cháu tới tây bộ, nhưng hôm qua Tằng Dũng của Thiên Tân đã chết, thành ủy Đại Liên tiếp đón vị trí của hắn. Kể từ đó vị trí bí thư thành ủy Đại Liên liền bỏ trống. Bí thư thành ủy Đại Liên? Nghe được mấy chữ này, trong lòng Yến Thanh Đế chợt chấn kinh. Bản thân là Yến gia đại thiếu nên hắn biết rõ, Đại Liên được liệt kê là thành thị lớn, người nắm quyền thành ủy muốn vào thường ủy tỉnh ủy, còn là phó tỉnh cấp danh xứng với thực! Mà hắn được thăng làm chính sở cấp thời gian chưa dài, kể từ đó nếu muốn đi Đại Liên nắm quyền, nỗi khiếp sợ trong lòng hắn liền có thể nghĩ ra. - Bí thư thành ủy Đại Liên là phó tỉnh cấp, vị trí trống, cũng sẽ có thể do quan chức phó tỉnh cấp tiếp nhận chức vụ. Cháu mới thăng thành chính sở cấp không lâu, nếu mà thăng tiếp lên làm phó tỉnh cấp sợ là không thích hợp. Yến Khánh tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Yến Thanh Đế, cười cười nói: - Nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc cháu đến đảm nhiệm chức bí thư thành ủy. Trong lòng Yến Thanh Đế chợt giật nảy, liền nhớ tới lúc trước Trần Phi cũng là chính sở cấp, được điều tới thành phố Tô Châu, đảm nhiệm người nắm quyền, cố gắng tôi luyện hai năm, tiếp tục nhận thêm chức phó tỉnh cấp, tiến vào thường ủy, nhưng cuối cùng không ở lại Giang Tô mà trực tiếp nhảy tới Đông Hải. Theo ý nào đó mà nói, tốc độ đề bạt giống như Trần Phi thật sự là hiếm thấy, nhưng sau lưng Trần Phi có Trần gia, hết thảy cũng trở nên rõ ràng, không người nào dám đưa ra nghi ngờ. Hiện giờ Yến Khánh cũng rất rõ ràng cho Yến Thanh Đế đi theo chiêu số của Trần Phi, đi tới đón chức vị nắm quyền thành ủy, sau đó chờ khi thời cơ chín muồi tiếp tục nhận chức phó tỉnh cấp, tiến vào thường ủy. Yến Thanh Đế rất rõ ràng, chuyện như vậy cũng không thường xảy ra, nhưng không có nghĩa là không có. Nói đến cùng, đây là thời đại quyền lực, có thể lợi dụng những sơ hở trong chính sách mà đề bạt, làm như vậy chính là rút ngắn lại thời gian lên chức. - Cảm ơn ông nội. Hiểu được tất cả chuyện này, Yến Thanh Đế vội vàng đứng dậy, cúi đầu cảm ơn, trong lòng kích động không gì sánh kịp. - Ngồi đi. Yến Khánh khoát tay nói: - Thanh Đế, lần này cháu đến Đại Liên chính là bước quan trọng trên con đường làm quan của cháu, cháu nên nắm chắc tốt một bước này, vì tương lai đánh xuống trụ cột kiên cố. - Xin ông nội yên tâm, Thanh Đế tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của ông nội!