Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 634: Ván cờ của Trần lão thái gia, nổi lên mặt nước! (1)

17-11-2024


Trước Sau

Nhà tang lễ Bát Bảo Sơn nằm gần nghĩa địa công cộng trên núi Bát Bảo, là nhà tang lễ lớn nhất thành phố Yên Kinh, đảm đương nhiệm vụ hỏa táng xác chết cho hai phần ba cư dân trong thành phố.
 Sau mười hai giờ trưa, ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, cùng ngày thường giống nhau, bên trong bãi đỗ xe nhà tang lễ Bát Bảo Sơn, có chứa rất nhiều ô tô.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 Nhưng cùng ngày thường bất đồng chính là, hôm nay những chiếc ô tô bên trong bãi đỗ xe, đều mang biển số rất dọa người! Phần lớn đều là biển số xe của giới quân đội và chính phủ.
 Là nhà tang lễ lớn nhất thành phố Yên Kinh, nhà tang lễ Bát Bảo Sơn là địa phương hỏa táng của rất nhiều cán bộ ngoài cấp Chính sở sau khi qua đời.
Trong bãi đỗ xe, thi thoảng cũng thấy xuất hiện những biển số xe hơi rất là ngưu bức.
 Ví dụ khoảng ba tháng trước, khi Trần lão thái gia buông tay rời khỏi nhân gian.
Những chiếc xe mang biển số bình thường, đều không có tư cách chạy vào bên trong bãi đậu xe này.
 Ở một gian phòng trong nhà tang lễ.
Trần Phi mặc một thân âu phục màu đen, bên trong diện áo sơ mi trắng tinh, đầu tóc được trang điểm tinh tế.
Dưới ánh đèn, hắn lẳng lặng nằm ở trong một chiếc quan tài làm bằng thạch anh, xung quanh quan tài trang trí rất nhiều hoa tươi.
 - Tiểu Phi...
  Một phụ nhân mặt rơi đầy lệ, đang quỳ gối trước quan tài, không ngừng rên khóc thảm não.
Mấy người phụ nữ đang nâng đỡ bà, ngắm nhìn Trần Phi bộ dáng anh tuấn nằm trong quan tài, thì cũng không ngừng rơi lệ.
 Trong con ngươi hiện lên biểu tình im lặng của Trần Phi, đồng thời bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc của vợ.
Trần Vĩnh Thụy thân là cán bộ cấp Phó quốc gia, hai mắt đục ngầu, thân mình run rẩy không thể kìm chế nổi.
 Từ thời khắc Trần Phi chào đời, hắn liền quyết định vun dưỡng Trần Phi bước vào con đường quan trường.
Dựa vào tòa đại sơn Trần gia mà chậm rãi tiến lên, chờ một ngày kia trở thành gia chủ đời thứ tư của Trần gia, đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của nước cộng hòa.
 Trong những năm qua, vô luận Trần Phi gia nhập trường đại học Thanh Hoa, hay là sau khi tốt nghiệp chuyển xuống cơ sở rèn luyện.
Theo từ cán bộ cấp khoa, rồi đến cán bộ cấp huyện, cấp sờ, cấp phó tỉnh.
Mỗi bước tiến của Trần Phàm, đều là do Trần Vĩnh Thụy tỉ mỉ an bài.
 Trước khi mất, Trần Phi thân là phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Hải, ngày sau leo lên chức cán bộ cấp chính tỉnh đã là chuyện tình như ván đóng thuyền.
 Nhưng người tính không bằng trời tính! Ngay khi Trần Vĩnh Thụy chuẩn bị nhìn Trần Phi vượt qua cửa ải khó khăn nhất trong giới quan trường.
Thì hắn lại gặp phải chuyện tình mà bất cứ người đàn ông trung niên nào cũng không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Đó chính là kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh! - Vĩnh Thụy, anh hãy nén bi thương, cố gắng vượt qua khó khăn này nhé.
  Đúng lúc này, trước mắt đang nắm giữ cương vị thủ trưởng quân khu Yên Kinh.
Trần Vĩnh Lạc bước đến bên người Trần Vĩnh Thụy an ủi nói.
 Đối mặt với những lời Trần Vĩnh Lạc an ủi, Trần Vĩnh Thụy chỉ thờ ơ không đáp.
 Trần Vĩnh Lạc âm thầm thở dài.
 Hắn là thành viên tinh anh đời thứ ba bên trong Trần gia, dưới trướng có một đứa con trai, một người con gái.
Đứa con trai cùng hắn bước vào trong ngành quân đội, trước mắt còn chưa đến ba mươi tuổi thì đã trở thành đoàn trưởng một quân đoàn vương bài.
Còn người con gái, Trần Ninh cũng không làm cả nhà mất mặt, nàng gia nhập Hải quân Lục Chiến, tuổi còn nhỏ nhưng thanh danh ở trong tam quân đã rất cao, được mọi người xưng tụng là Đệ Nhất Kim Hoa.
 Có hai người con cho nên Trần Vĩnh Lạc cũng hiểu rõ ràng, Trần Vĩnh Thụy chỉ có một đứa con duy nhất.
Hơn nữa, Trần Vĩnh Thụy đối với Trần Phi ký thác rất nhiều kỳ vọng, ở dưới tình trạng này, mà Trần Phi yểu mệnh chết đi, đối với Trần Vĩnh Thụy có bao nhiêu đả kích, thì không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu.
 - Tam ca, đại ca nói đúng đó...
  Lúc này, thân là thành viên xếp hạng thứ năm, trong thế hệ thứ ba của Trần gia.
Trần Vĩnh Tích cũng bước ra an ủi.
 Hắn không bước vào ngành quân đội giống như đại ca Trần Vĩnh Lạc cùng nhị ca Trần Vĩnh Tiến, mà theo chân Trần Vĩnh Thụy tiến nhập vào chính giới.
Trước mắt chỉ có bốn mươi lăm tuổi, mà hắn đã trở thành lãnh đạo của một tỉnh lớn, hơn nữa ở trong hội nghị toàn thể cử hành vào tháng mười năm nay, rất có khả năng sẽ trở thành ủy viên dự khuyết, tiền đồ bừng sáng.
 - Câm miệng!  Lúc này đây, Trần Vĩnh Thụy hai mắt đỏ ngầu, bất thình lình quay đầu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn ba người Trần Vĩnh Lạc.
Trần Vĩnh Tích, Trần Vĩnh Thiến, lạnh lùng nói: - Đừng nói những lời vô dụng như thế làm gì.
Nếu các anh cảm thấy Trần Phi chết oan uổng, vậy thì hãy đi đem cái tên nghiệt chủng bất tranh khí Trần Phàm kia, túm về đây cho tôi, bắt hắn quỳ gối trước quan tài của Tiểu Phi, phục lạy nhận sai.
 Nghe Trần Vĩnh Thụy nói như vậy, ba anh em Trần Vĩnh Lạc đều im lặng.
Thậm chí, tựu ngay cả hai bà cô của Trần Phi, đều lặng ngắt.
 Theo sau, ngay khi trong phòng chỉ còn vang vọng tiếng khóc nỉ non của mẹ Trần Phi, thì Trần Kiến Quốc một thân quân trang, biểu tình âm trầm đi vào trong phòng.
 - Cha.
  Vừa nhìn thấy Trần Kiến Quốc, mấy người Trần Vĩnh Lạc lập tức bước tới nghênh đón, còn Trần Vĩnh Thụy thì vẫn thờ ơ...
về phần hai bà cô của Trần Phi, bởi vì nâng đỡ mẹ Trần Phi mà không thể cử động.
 Không quản tới ba anh em Trần Vĩnh Lạc, Trần Kiến Quốc liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Vĩnh Thụy hai mắt đỏ ngầu, sau đó nhanh chân bước tới gần quan tài của Trần Phi.
Ngắm nhìn thi thể của Trần Phi.
Trần Kiến Quốc diễn cảm phức tạp, nhưng cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
 - Cha...
cha...
Tiểu Phi chết thật oan uổng à!  Nhìn thấy Trần Kiến Quốc, mẹ của Trần Phi quỳ gối tiến lên phía trước vài bước, túm lấy ống quần của Trần Kiến Quốc nói: - Ngài nhất định phải làm chủ cho Tiểu Phi à.
 - Tiểu Vân, cô...
  Trần Kiến Quốc nhíu mày, thanh âm khàn khàn vang lên.
 - Cha...
  Ngô Vân đang là cán bộ cấp Chính sở, nắm giữ chức vụ ở một ngành trọng yếu, nghe thấy lời nhắc nhở của Trần Kiến Quốc, nhưng vẫn không đứng lên, mà khóc ròng như cũ.
 - Hung thủ đã đền tội rồi.
  Trần Kiến Quốc nhíu mày nói.
 - Nếu không phải cái tên nghiệt chủng bất hiếu Trần Phàm kia, thì Trần Phi làm sao sẽ phải chết?  Lúc này, không chờ Ngô Vân mở miệng, ở cách đó không xa.
Trần Vĩnh Thụy hai mắt đỏ ngầu, biểu tình âm trầm nói.
 Trần Kiến Quốc quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy: - Lúc trước ta đã nói qua rồi.
Tiểu Phi ở Đông Hải thời gian quá ngắn, căn cơ quá ít, anh quá mức nóng vội đều không phải là chuyện tình gì tốt.
Nhưng anh không nghe, không nên để cho nó đảm nhiệm người phụ trách ở vùng Trường Giang Tam Châu, trách nhiệm này do anh gây ra, thì anh phải lãnh nhận hậu quả! Nghe vậy, Trần Vĩnh Thụy toàn thân chấn động, há hốc mồm ra, muốn nói cái gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào.
 Đúng theo như lời Trần Kiến Quốc nói, Trần Phi có thể dùng thân phận người phụ trách đoàn đại biểu vùng Trường Giang Tam Châu, đến Hong Kong tham gia hoạt động giao lưu thương nghiệp, hoàn toàn là khúc mắc quả do Trần Vĩnh Thụy an bài.
 - Cha à...
!  Lúc này, Ngô Vân một bên đang quỳ rạp xuống đất, một bên khóc ròng nói: - Hung thủ là nhắm vào tên nghiệt chủng Trần Phàm kia! Nếu không phải do hắn, thì Tiểu Phi cũng sẽ không chết à...
 - Câm miệng!  Lúc này đây, không chờ Ngô Vân nói xong, Trần Kiến Quốc đã lạnh lùng cắt ngang lời nói của Ngô Vân.
Sau đó, biểu tình nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Trần Vĩnh Thụy, gằn từng chữ nói: - Một lát nữa khách nhân tiến vào tham dự lễ truy điệu, nếu hai đứa chúng mày còn nói những lời lẽ như thế này nữa, thì hãy cút ra khỏi Trần gia cho ta! Lúc này nhìn thấy Trần Kiến Quốc phát hỏa, Trần Vĩnh Thụy toàn thân chấn động, cũng không dám nhiều lời vô nghĩa thêm nữa.
Còn Ngô Vân thì không cam lòng, muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại bị hai bà cô của Trần Phi kéo dài sang một bên.
 - Cha.
  Thấy vậy, Trần Vĩnh Lạc bước lên phía trước, cố gắng dàn xếp tình hình căng thẳng.
 - Reng...
reng...
  Đúng lúc này, chiếc di động nằm trong túi quần của Trần Kiến Quốc lại đổ chuông.
 Nghe được tiếng chuông di động, Trần Kiến Quốc khẽ nhíu mày, sau đó cũng không lấy điện thoại ra xem, mà quay sang nhìn Trần Vĩnh Lạc, nói: - Quan khách đến tham dự lễ truy điệu cũng không phải người nhàn rỗi, họ ở bên ngoài chờ đã lâu rồi.
Mau đi chuẩn bị, mười phút sau sẽ bắt đầu lễ truy điệu! Khi nói dứt lời, Trần Kiến Quốc cũng không chờ Trần Vĩnh Thụy đáp ứng, mà trầm ổn bước chân đi ra khỏi phòng.
 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!