Thần tình thanh niên khôi ngô đầy vẻ hồ nghi, tựa hồ có chút không dám tin tưởng, Trần Phàm mất đi quầng sáng của Trần gia, có thể chỉnh cho Tiết gia gốc rễ thâm căn cố đế ở phía nam bán quốc bị suy sụp, dù sao Hắc Kim đế quốc của Tiết gia quấn quanh rất nhiều thế lực, nếu như không phải như thế, chính phủ đã sớm diệt trừ Thanh bang. Một thế lực lớn như vậy, sẽ dễ dàng sụp đổ sao? Sẽ không! Đây là ý tưởng chân thật nhất của thanh niên khôi ngô. Nhưng... Đối mặt lời nói của người đàn ông nho nhã, hắn lại không thể không tin. Hắn biết rõ, người bên cạnh mình được xung là Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha là một người được Nạp Lan vương gia Nạp Lan Đức Long xem trọng nhất bên trong Nạp Lan gia tộc, ngày sau rất có thể trở thành người nắm quyền trong Nạp Lan gia tộc. Huống chi, những lời này vốn từ trong miệng của vị Nạp Lan vương gia uy chấn bốn phương ở Đông Bắc nói ra? - Tiểu vương gia, nếu chủ tử xem trong người thanh niên kia như vậy, vì sao chủ tử lại không ngăn trở tiểu thư gây nháo? Thanh niên khôi ngô nghi hoặc, nói: - Dựa theo cách nói của chủ tử, người thanh niên kia mạnh mẽ như vậy, đừng nói một mình tiểu thư, dù là cả Nạp Lan gia tộc cũng đấu không lại người thanh niên kia a. Thanh niên khôi ngô thoạt nhìn là một người hàm hậu, kỳ thật tuyệt không ngu ngốc, nếu Nạp Lan vương gia đã nói Tiết gia cũng đấu không lại, như vậy Nạp Lan gia tộc thì càng khỏi nói, dù sao luận thực lực, Tiết gia còn bao trùm phía trên Nạp Lan gia tộc. Hơn nữa... thanh niên khôi ngô từng nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói qua, Nạp Lan vương gia cũng chính là Nạp Lan Đức Long, ở vài chục năm trước từng nghĩ đánh giang sơn ở Đông Hải, đánh xuống trụ cột cho Nạp Lan gia tộc xuôi nam, kết quả đã xảy ra xung đột với Thanh bang giống như mặt trời ban trưa, cuối cùng bị đuổi ra Đông Hải, thành thành thật thật ở lại Đông Bắc kế thừa gia sản tổ tiên, tiếp nhận tài sản khổng lồ của Nạp Lan gia tộc. Nhưng... Từ sau khi Nạp Lan Đức Long bị Thanh bang đuổi ra khỏi Đông Hải, mãnh long quá giang Sở Vấn Thiên buông xuống Đông Hải, không chút khoan nhượng đem bọn rắn độc Tiết Hồ cắn đến mình đầy thương tích, đoạt đi một nửa địa bàn, bức bách Tiết Hồ phải đem đại bản doanh thứ hai của Thanh bang từ Đông Hải chuyên tới Hàng Châu. Một lần chuyển hang ổ, đã phải chuyển tới bây giờ! - Vương gia nói, có nhiều thứ đã có định số, là phúc hay họa đều không thể tránh thoát. Giọng nói Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp: - Nạp Lan gia tộc, hưng cũng Hương Hương, bại cũng Hương Hương! Gương mặt thanh niên khôi ngô biến đổi lớn, thậm chí cả người tài xế cả người tản ra khí tức ẻo là cũng run lên hai tay. Bởi vì những lời này, nếu truyền đi ra, chỉ sợ cả ba tỉnh miền Đông Bắc đều phải run rẩy ba lần! Nửa tiếng sau, ba chiếc xe hơi đi vào khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi Viên tại Hàng Châu, thanh niên tên Cổ Bình An lập tức xuống xe, mở cửa xe cho Nạp Lan Vĩnh Kha, hắn bình tĩnh bước xuống. - Tiểu vương gia! Cùng lúc đó, hai gã đại hán ẩn trong góc tối bên ngoài cửa biệt thự lập tức tiến lên hành lễ, gương mặt có vẻ cực kỳ cung kính. - Mấy ngày nay, vất vả các cậu. Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười. - Bảo hộ tiểu thư an toàn, là chức trách của chúng tôi! vẻ mặt hai gã đại hán kích động. Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi: - Thời gian gần đây tình huống Hương Hương thế nào? - Hồi tiểu vương gia, kể từ sau khi tiểu thư đi vào Hàng Châu, thông qua một ít thủ đoạn, thanh danh đại chấn, hấp dẫn các nhân vật nổi tiếng khắp nơi, trong đó có cả Tiết Cường đã chết, cùng với Trần gia Trần Phi. Ý tứ của tiểu thư chính là tìm tìm một chỗ dựa vững chắc cường đại đến đối phó người thanh niên kia. Bất quá những nhân vật kia không làm cho nàng vừa lòng, sau đó khi người thanh niên kia bị đuổi ra khỏi Trần gia, vốn tiểu thư nghĩ người thanh niên kia chết chắc rồi, cho nên không tiếp tục làm ầm ĩ. Một đoạn thời gian trước, người thanh niên kia biến hóa nhanh chóng trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, hơn nữa còn tìm kiếm được chỗ dựa vững chắc mới. Vì chuyện này, đoạn thời gian gần đây cảm xúc của tiểu thư luôn luôn rất mất mát. - Vậy tiểu Bảo Nhi thì sao? Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ hỏi. - Tiểu Bảo Nhi ngay từ đầu không quá thích ứng khí hậu của Hàng Châu, có chút không họp khí hậu, luôn bị tiêu chảy, hiện tại tốt hơn nhiều, tiểu thư đã được Bảo Nhi vào trường tiểu học tốt nhất Hàng Châu. Đại hán kia nói xong, cắn chặt răng nói: - Tiểu vương gia, còn có một việc, tôi cảm thấy hẳn nên nói với ngài. - Cái gì? Chân mày Nạp Lan Vĩnh Kha cau lại. Đại hán ngẩng đầu, thần tình ngưng trọng nói: - Tiểu Bảo Nhi tựa hồ nhớ mãi người thanh niên kia không hề quên, nhất là sau khi người thanh niên kia xuất hiện trong ti vi bị tiểu Bảo Nhi nhìn thấy, cơ hồ mỗi ngày đều đòi tiểu thư đưa đi Đông Hải tìm kiếm người thanh niên kia. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cảm xúc của tiểu thư không được tốt trong thời gian gần đây. - Bảo Nhi đối với Trần Phàm nhớ mãi không quên? Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, theo sau ngửa mặt lên trời cười khổ nói: - Cha, xem ra vẫn là cha nhìn thấy xa. Hiện tại cuối cùng con đã hiểu được vì sao cha lại nói câu nói kia. Nghe câu cảm thán khó hiểu của Nạp Lan Vĩnh Kha, hai gã đại hán cũng không hiểu gì, nhưng thanh niên khôi ngô Cổ Bình An đứng một bên như có suy nghĩ gì đó. - Tốt lắm, tôi cùng Bình An đi vào, các cậu tiếp tục lưu lại bên ngoài. Nạp Lan Vĩnh Kha ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự đèn đuốc sáng trưng, như có suy nghĩ nói. - Dạ, tiểu vương gia! Hai gã đại hán lại cúi đầu, đồng thời mở cổng biệt thự cho Nạp Lan Vĩnh Kha. Nạp Lan Hương Hương mua một biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên, diện tích không lớn lắm, tổng cộng có một tòa chủ kiến trúc, một ga - ra, lại thêm một vườn hoa nhỏ. Trong vườn hoa, đủ loại kỳ trân dị thảo, những đóa hoa dưới ánh trăng tản ra hương thơm ngan ngát. - Uông... uông... Ngay khi Nạp Lan Vĩnh Kha vừa dừng bước lại, có chút hăng hái đánh giá vườn hoa, ở góc sân đông bắc truyền ra tiếng chó sủa. Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, quay đầu nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy một con chó lộ đầu ra, cảnh giác nhìn hai người Nạp Lan Vĩnh Kha và Cổ Bình An. - Tiểu súc sinh, kêu la cái gì? Cổ Bình An tức giận trừng mắt. Làm như cảm nhận được khí tức của Cổ Bình An, con chó có huyết thống chính tông giá cả sang quý sợ tới mức rụt đầu về. - Hừ, chú Bình An, chú còn dám mắng Arnold là tiểu súc sinh, cháu sẽ không để ý tới chú nữa. Cổ Bình An vừa dứt lời, cửa biệt thự mở ra, một cô bé mặc trang phục in hình phim hoạt họa, mái tóc như búp bê đứng ngay cửa, tức giận trừng mắt nhìn Cổ Bình An. - A... Bảo Nhi. Nghe được thanh âm của cô bé, biểu tình của Cổ Bình An lập tức chuyển biến thật lớn, từ vẻ hung thần ác sát biến thành hòa nhã dễ gần, phối hợp dáng tươi cười thật thà phúc hậu, lại cho người ta một loại cảm giác bình dị gần gũi: - Chú Bình An biết sai rồi. Bảo Nhi cũng đừng nên tức giận. - Bảo Nhi... Thần tình Nạp Lan Vĩnh Kha hiền lành tươi cười, kêu gọi Nạp Lan Bảo Nhi đồng thời bước nhanh tới. - Hừ hừ, Bảo Nhi đến Hàng Châu đã lâu, ông ngoại cũng không tới thăm Bảo Nhi. Tiểu Bảo Nhi quệt mồm, liếc mắt nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha, nhưng trong lòng còn đang rối rắm, đã lâu không nghịch râu của ông ngoại, có cần giả vờ làm nũng nhào vào lòng ông ngoại, bứt râu của ông ngoại không đây? - Bảo Nhi, ông ngoại sai rồi, ông ngoại cho cháu bứt râu được không? Nạp Lan Vĩnh Kha cười tủm tỉm nói, cảm giác giống như một con sói đang dụ dỗ một chú cừu nhỏ. Tiểu Bảo Nhi đang tự giao chiến trong lòng. - Cho cháu bứt ba lần. Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới bên người Bảo Nhi, ngồi xuống, thần tình chân thành. - Đây chính là ông nói nga, không cho phép đôi ý! Tiểu Bảo Nhi nhảy nhót lao vào trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha, hai tay trắng noãn béo mập không khách khí chụp lấy hàm râu thưa thớt dưới cằm hắn, nhẹ nhàng níu lấy. Bị tiểu Bảo Nhi níu lấy hàm râu, dưới cằm Nạp Lan Vĩnh Kha thoáng đau, nhưng hắn cũng không hề để ý, mà cười véo nhẹ khuôn mặt tiểu Bảo Nhi, cười hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, nhớ ông ngoại không? - Nhớ! Lúc này tiểu Bảo Nhi cũng rất nể tình. - Tiểu Bảo Nhi thật ngoan. Trên mặt Nạp Lan Vĩnh Kha lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhưng lại ẩn chứa một tia hương vị chua xót. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bởi vì tiểu Bảo Nhi chỉ có tám tuổi, mẹ của cô bé đã bị Trần Phàm lỡ tay giết chết trong sự kiện năm xưa, cha của cô bé sau khi tố cáo Trần Phàm không có kết quả, quỳ cầu Nạp Lan vương gia ra mặt báo thù cho mẹ của tiểu Bảo Nhi, kết quả bị Nạp Lan vương gia cự tuyệt, cuối cùng cha của tiểu Bảo Nhi nàn chí ngã lòng nhảy xuống biển tự sát. - Đúng rồi ông ngoại, dì út biết ông ngoại đã tới, không cho Bảo Nhi ra gặp mặt ông đâu, còn nhốt mình trong phòng, thật kỳ quái nha. Tiểu Bảo Nhi níu lấy chòm râu của Nạp Lan Vĩnh Kha, nháy mắt to, thần tình thật nghi hoặc. Nghe được lời của tiểu Bảo Nhi, Nạp Lan Vĩnh Kha không khỏi thở dài trong lòng. Hắn biết rõ lúc trước sau khi mẹ của Bảo Nhi chết, ngoại trừ người con rể sinh ra trong gia đình nghèo khó, cuối cùng dựa vào sự cố gắng của chính mình từng bước đi vào Nạp Lan gia tộc một lòng muốn báo thù cho mẹ Bảo Nhi, còn có Nạp Lan Hương Hương cũng muốn báo thù. Sau đó người con rể kia vừa chết, Nạp Lan Hương Hương quỳ cầu Nạp Lan Đức Long ra mặt, lại thật không ngờ Nạp Lan Đức Long đã cự tuyệt! Kết quả, Nạp Lan Hương Hương tính tình quật cường đã quỳ tròn ba ngày ba đêm trước cửa phòng nạp Lan Đức Long, cuối cùng hôn mê ngã trước cửa phòng. Sau lần đó, Nạp Lan Hương Hương liền dẫn Bảo Nhi rời khỏi Đông Bắc... Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha không biết là mùi vị gì, đời này hắn không có con trai, chỉ có hai con gái, một đã chết, một vì muốn báo thù cho chị, đã trở mặt với toàn gia tộc, ngay cả người cha như hắn. Hắn khẽ lắc đầu, ổn định lại nỗi lòng, mỉm cười nói: - Đi, tiểu Bảo Nhi, ông ngoại cho cháu cưỡi ngựa, được không? - Được! Bảo Nhi dùng sức gật đầu. Sau đó, Nạp Lan Vĩnh Kha, người đàn ông chỉ cần giậm chân đủ làm ba tỉnh Đông Bắc run rẩy, cam tâm tình nguyện để Bảo Nhi cưỡi trên cổ hắn, vẻ mặt tươi cười bước vào đại sảnh biệt thự. Bên trong đại sảnh biệt thự không một bóng người, đúng như lời Bảo Nhi, Nạp Lan Hương Hương đã quay về phòng ngủ của mình. - Bình An, cậu bồi Bảo Nhi chơi một lát, tôi đi tìm Hương Hương nói chuyện. Nhìn thấy một màn như vậy, tâm tình Nạp Lan Vĩnh Kha phức tạp, hắn nghĩ nghĩ, đặt tiểu Bảo Nhi ngồi lên ghế sô pha, nhìn Cổ Bình An nói. - Dạ, tiểu vương gia. Từ nhỏ Cổ Bình An được Nạp Lan Vĩnh Kha nhận nuôi, tựa hồ đều có thể hiểu rõ tâm tình của Nạp Lan Vĩnh Kha, không hề nói thêm, lập tức gật đầu đáp ứng. Khe khẽ thở dài, Nạp Lan Vĩnh Kha đặt hai viên cầu lên bàn, nện những bước chân nặng nề đi tới cửa thang lầu. - Nạp Lan Vĩnh Kha, giữa tôi và ông không có gì để nói, nếu ông đã thăm Bảo Nhi xong, như vậy mời ông rời đi nơi này, nơi này không chào đón ông! Nhưng không đợi Nạp Lan Vĩnh Kha đi lên lầu, thanh âm Nạp Lan Hương Hương lạnh như băng từ trong phòng ngủ truyền ra. Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha như bị sét đánh, cả người cứng ngắc. - Hương Hương, ông nội của con muốn cha nhắn cho con một câu. Sau đó hắn thở mạnh một hơi, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mất, trầm giọng nói: - Nạp Lan gia tộc, hưng cũng bởi Hương Hương, bại cũng bởi Hương Hương!