- Hắc, tiểu động loại, tao còn nghĩ không có mày ở đây đang buồn bực, không nghĩ tới mày lại tự xông ra. Triệu Hoành vừa nhìn thấy Trần Phàm, Giống như thợ săn nhìn thấy con mồi, trong con ngươi lóe lên ánh mắt âm trầm: - Nếu đã ra rồi, như vậy hôm nay mày đừng nghĩ rời đi. - Triệu Hoành, anh muốn làm gì? Đột nhiên nhìn thấy Trần Phàm đi ra. Tô San rốt cục ngồi không yên, trực tiếp nhảy dựng lên, nhíu mày chất vấn. - Làm gì? Triệu Hoành ngoài cười nhưng trong hông cười: - Tôi nghe nói cô có vị hôn phu, hơn nữa cô lại có quan hệ chặt chẽ với tiểu động loại này, hay là hắn chính là vị hôn phu của cô? Nếu không cô cũng sẽ không quan tâm hắn như vậy. - Đúng thì thế nào? Tô San trừng mắt nhìn Triệu Hoành. - Tiểu Hoành, không cần cùng tiểu nha đầu này chít chít méo mó, cậu thích cô ta thì trực tiếp mang đi, buổi tối muốn chơi thế nào thì chơi thế nào. Triệu Thiên Bá tựa hồ đã không kiên nhẫn. Triệu Hoành vốn hận Trần Phàm tới cực điểm, hiện giờ nghe được Tô San xác nhận có quan hệ với Trần Phàm, lập tức liền phát hòa: - Tô San, cô là kỹ nữ, cô đã nói như vậy, đừng trách tối nay tôi không khách khí. Dứt lời. Triệu Hoành lại quay đầu nói với Triệu Thiên Bá: - Ca, nữ nhân này cũng mang đi. đêm nay tôi muốn đùa chết cô ta. Trần Phàm đi tới bên cạnh Sở Qua, nghe được lời của Triệu Hoành, ánh mắt híp lại, đồng tử co rút thành mũi nhọn. - Triệu Hoành, bây giờ là xã hội pháp trị, các người muốn vào tù sao? Tô San hổn hển mắng. Xã hội pháp trị? Đám người Triệu Thiên Bá cười vang. đồng thời một gã đại hán theo bản năng muốn bắt Tô San. Ngay sau đó, Trần Phàm giống như quỳ mị xuất hiện Ngay trước người Tô San, nắm lấy tay tên đại hán kia, hơi phát lực một chút, đã đem tên đại hán kia đẩy đi ra. - Con mẹ nó, mày còn dám động, lão tử bắn chết mày. Mắt thấy Trần Phàm động thủ, Triệu Thiên Bá hung thần ác sát móc súng lục, họng súng trực tiếp nhắm Ngay Trần Phàm. Triệu Thiên Bá vừa móc súng, nhất thời làm sắc mặt đám người Tô San đại biến, thậm chí Ngay mấy người Tiêu Phong cũng vẻ mặt tái nhợt, Đến nỗi Dai Fu lại đang nhíu mày. Thoáng suy tư, luôn luôn trầm mặc nàng chợt đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: - Triệu Hoành, cừu oán giữa cậu cùng Trần Phàm và Sở Qua là chuyện của các người, không được liên lụy người vô tội. - Tiểu Hoành, gái Tây này là ai? Triệu Thiên Bá nhìn thấy dáng người ma quỷ của Dai Fu, lập tức hai mắt tỏa sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười dâm đãng hỏi. Triệu Hoành cười hắc hắc nói: - Ca, nàng là giáo y của trường học chúng tôi, nghe nói là bác sĩ tâm lý quyền uy lớn nhất Anh quốc. - Bác sĩ, không sai, đêm nay có thể chơi đùa chế phục hấp dẫn. Triệu Thiên Bá liếm liếm môi nói. Nghe được lời của Triệu Thiên Bá, sắc mặt Dai Fu lập tức trở nên vô cùng rét lạnh, mà Trần Phàm lại âm thầm đưa mắt nhìn Dai Fu, nhắn tới ý tứ nào đó. Đọc biết ý tứ trong ánh mắt của Trần Phàm. Dai Fu cường chế lửa giận trong nội tâm, gằn từng chữ: - Nếu tôi nhớ không lầm. Tiết Hồ là long đầu Thanh bang ở đại lục đi? Ân? Có lẽ thật không ngờ Dai Fu lại thốt ra một lời kinh người đưa ra chưởng môn nhân Tiết Hồ của hắc đạo phía nam. đoàn người Triệu Thiên Bá lập tức biến sắc. - Cô là ai? Triệu Thiên Bá tuy rằng cuồng, nhưng không ngốc, nghe Dai Fu tuôn ra danh đầu của Tiết Hồ, lập tức nhíu mày hỏi. Dai Fu lạnh lùng cười: - ông kêu Triệu Thiên Bá đúng không? Tôi cho ông biết, tôi là người của gia độc Kemer Er, nếu ông nghĩ muốn hiểu rõ gia tộc của tôi, hiện tại có thể gọi điện thoại cho Tiết Hồ. Hắc, dù chính Tiết Hồ cũng không dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi đâu. - Người của gia tộc Kemer Er? sắc mặt Triệu Thiên Bá trở nên cực kỳ âm trầm: - Cô chính là nữ nhân nước ngoài tên Dai Fu từng xuất hiện ở sân đua xe Vân Sơn cách đây không lâu? Dai Fu không trả lời, chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Thiên Bá. Không thể không nói, giờ khắc này, Dai Fu đem đặc điểm của một bác sĩ tâm lỷ bày ra thật tinh tế, lúc này nàng trầm mặc, thật ra khiến cho Triệu Thiên Bá tin vào suy đoán của hắn. đồng thời có một tia sợ hãi đối với Dai Fu. Hắn đối với chuyện lần đó thập phần rõ ràng, biết Dai Fu cùng một mãnh long quá giang đại náo sân đua xe Vân Sơn, làm bị thương không ít ăn chơi trác táng, cuối cùng thế lực sau lưng những tên công tử kia Ngay cái rắm cũng không dám phóng một cái. Nhưng... hắn không biết mãnh long quá giang kia chính là Trần Phàm. - Dai Fu tiểu thư, xin tha thứ chúng ta mạo phạm, chúng ta đều không phải cố ý. Do dự một chút. Triệu Thiên Bá lựa chọn thòa hiệp, hắn không phải đầu óc ngu muội, hắn hiểu được có chút người hắn không thể đắc tội nổi, bất quá nói xong lời đầu tiên, giọng nói của hắn lại chuyển, tiếp tục nói: - Bất quá ba người bọn họ, tôi phải mang đi. Nói xong, Triệu Thiên Bá chi chi Trần Phàm. Sở Qua cùng Tô San. Trần Phàm nheo ánh mắt, hắn biết rõ đêm nay mục đích chữ yếu đoàn người Triệu Thiên Bá tới nơi này là vì bắt Sở Qua. để trong sự tranh đấu hắc bang đạt được lợi thế, mình và Tô San bị liên lụy hoàn toàn là bởi vì sự tồn tại của Triệu Hoành. Mà Triệu Thiên Bá là anh của Triệu Hoành, như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua cho mình, cho dù Dai Fu bày ra thân phận cùng bối cảnh cũng không được - nếu mạnh mẽ lợi dụng bối cảnh áp chế Triệu Thiên Bá, nói không chuẩn sẽ biến khéo thành vụng. Chính là bởi vì hiểu được điểm này, cho nên hắn âm thầm chuyển ánh mắt với Dai Fu. ý bảo Dai Fu ra mặt áp chế Triệu Thiên Bá. đưa đám người Tô San cùng Tiêu Phong rời đi. Hiện giờ Triệu Thiên Bá còn muốn mang đi Tô San. điều này không khỏi làm biểu tình Trần Phàm lạnh xuống, mà Dai Fu lại nhíu mày, đồng thời âm thầm dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Phàm. Vượt qua suy tư. Trần Phàm dùng ánh mắt nói Dai Fu mau rời đi. Đọc biết ý tứ trong ánh mắt của Trần Phàm, mặc dù Dai Fu có chút lo lắng, nhưng nàng không phải loại nữ nhân dây dưa trong thời điểm mấu chốt, lập tức gật đầu đồng ý lời nói của Triệu Thiên Bá, quay đầu nói với ba người Tiêu Phong: - Chúng ta đi. - Tôi không đi. Ngu Huyền mở miệng đầu tiên, vẻ mặt bộ dáng hung thần ác sát, cảm giác phảng phất như muốn cùng cộng sinh tứ với Trần Phàm. Tiêu Phong cũng cắn chặt răng: - Tôi cũng không đi. Hai người mới mở miệng, nguyên Chu Văn đang sợ hãi muốn chết cuối cùng cũng thông suốt thốt ra: - Còn có tôi. Ba người này vừa mới mở miệng, trường hợp nhất thời yên tĩnh trở lại, tựa hồ... mọi người cũng không nghĩ tới. Ngay trong thời gian nguy cấp ba người lại chọn lưu lại. Trần Phàm cũng thật không ngờ, lúc này ngây ra nghe ba người nói, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: - Các cậu đều đi. - Trần Phàm... Ngu Huyền còn muốn nói điều gì. Trần Phàm nhíu mày quát lạnh: - Không cần vô nghĩa, tôi bảo các cậu đi thì đi. - Đi thôi, các anh lưu lại cũng không có ý nghĩa sì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Dai Fu nhíu mày nhìn ba người đang đõ mắt nói, theo sau nhìn thoáng qua gương mặt không còn chút máu của Trương Thiên Thiên, ỷ bảo nàng cùng đi. - Được, chúng ta cùng đi. Cho tới nay Tiêu Phong luôn cảm thấy được Trần Phàm không đơn giản, nghe được lời của Dai Fu, do dự một chút cuối cùng làm ra quyết định. Mắt thấy đám người Dai Fu phải rời khỏi, Triệu Thiên Bá bỗng nhiên âm trầm nói: - Dai Fu tiểu thư, chuyện này không quan hệ tới các ngươi, tôi hi vọng đừng báo cảnh. Nếu không tôi không dám cam đoan ba người bọn hắn sẽ còn sống trở về. - Được. Không có chút nào do dự. Dai Fu sảng khoái gật gật đầu, khóe miệng lại hiện lên tia cười lạnh khinh thưởng. Theo nàng xem ra, tuy rằng sự tình tiến triển không thuận lợi như Trần Phàm tưởng tượng - Tô San bị giữ lại. Nhưng chi một Tô San, hẳn không đến mức ảnh hưởng kế hoạch tiếp theo của Trần Phàm. Sau khi đám người Dai Fu rời đi, Triệu Thiên Bá không nói lời vô ích, trực tiếp cho người dùng súng đưa ba người Trần Phàm lên xe. Hiển nhiên... vừa rồi Trần Phàm ra tay, làm cho Triệu Thiên Bá ngửi được một tia khí tức nguy hiểm. Ba người Trần Phàm bị áp lên một chiếc xe Toyota, trong xe, sáu sã đại hán trắng trợn lấy súng ra, nhắm Ngay ba người, cảnh cáo ba người không được hành động thiếu suy nghĩ. Lần đầu tiên trải qua loại trường hợp này sắc mặt Tô San sợ tới mức không còn chút máu, tránh trong lòng Trần Phàm run rẩy. Tuy rằng sắc mặt Sở Qua cũng cực kỳ khó coi, nhưng không hề toát ra bộ dáng sợ hãi. So ra mà nói, biểu tình Trần Phàm bình tĩnh hơn, hắn vừa nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tô San, cố gắng dùng phương thức này nói cho Tô San không cần lo lắng, vừa híp mắt suy tư về kế hoạch tiếp theo. Theo hắn xem ra, không bị đoàn người Dai Fu ảnh hưởng, kế tiếp hắn muốn dẫn Tô San cùng Sở Qua thoát khốn cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn, duy nhất để cho hắn băn khoăn chính là bởi như vậy hắn sẽ hoàn toàn bại lộ chính mình trước mặt Tô San, làm cho Tô San chân chính nhìn thấy một mặt âm u nhất của mình thậm chí của xã hội này. Trần Phàm cũng không hi vọng chứng kiến một màn kia, nội tâm vô cùng thuần khiết của Tô San sẽ hoàn toàn bị làm bẩn, hơn nữa lưu lại bóng ma vĩnh viễn không thể hủy diệt. Đây không phải là điều hắn muốn nhìn thấy. Cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn. Sau khi ba người Trần Phàm bị bắt. Triệu Thiên Bá lập tức gọi một cú điện thoại cho Tiết Cường đang ở tại Đông Hải. Đầu bên kia điện thoại. Tiết Cường vẫn còn ở trong văn phòng của Lý Dĩnh, sau khi nhận được điện thoại, hắn tựa hồ có vẻ có chút hưng phấn, khóe miệng biểu lộ dáng tươi cười càng thêm tà ác. Cúp điện thoại. Tiết Cường nhìn thoáng qua Lý Dĩnh đang ngồi sau bàn làm việc với sắc mặt khó coi, cười tủm tỉm nói: - Tôi có một tin tức bất hạnh muốn nói cho cô. Nghe được lời nói của Tiết Cường. Lý Dĩnh cũng không quan tâm. - Nam nhân tên Trần Phàm kia bị Triệu Thiên Bá bắt. Tiết Cường châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một hơi, vé mặt thích ỷ nói: - Là kêu Trần Phàm, đúng vậy không? Lời của Tiết Cường nhất thời làm Lý Dĩnh biến sắc. Ngay sau đó, nàng bá một tiếng đứng bật khỏi ghế, hổn hển nói: - Tiết Cường, anh hỗn đản. - U, thoạt nhìn cô thật sự để ý hắn nha. ân, cũng may tôi đúng lúc xuất thủ, nếu không tiếp tục phát triển thêm nữa, hắn không chỉ là vật thay thế tôi, chỉ sợ cô sẽ thật sự yêu hắn. Tiết Cường khê lắc đầu, chậm rãi phun ra một ngụm khói. Lý Dĩnh tức giận đến cả người run rẩy: - Tiết Cường, tôi cho anh biết, hiện tại tôi vốn không còn thương anh chút nào, anh đừng có luôn tự kỳ, mặt khác tốt nhất anh nên thả hắn, nếu không... Tiết Cường cực kỳ khinh thưởng thổi ngụm khói về hướng Lý Dĩnh: - Nếu không cô sẽ như thế nào? - Tôi... Cả người Lý Dĩnh run rẩy muốn nói cái gì, lại phát hiện mình tựa hồ không có gì có thể uy hiếp được Tiết Cường. Tiết Cường chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, lại nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Lý Dĩnh, theo sau trong kẽ răng nhảy ra vài từ: - Tôi nói rồi, nữ nhân của tôi, ai cũng không thé muốn chạm là chạm vào, ai dám tôi giết ai. - Tiết Cường, anh biến thái, tôi căn bản không phải là nữ nhân của anh. Lý Dĩnh hoàn toàn nối giận. Tiết Cường buông tay ra, tà ác cười nói: - Cô từng phải. - Tiết Cường, xem như tôi cầu anh, buông tha hắn đi, hắn là vô tội. Tựa hồ đối với tâm lý ngang ngạnh hay thay đổi của Tiết Cường có một chút hiểu biết. Lý Dĩnh biết mình không thể thuyết phục Tiết Cường, đành phải khẩn cầu. - Cô cầu tôi? Tiết Cường để mặt sát vào mặt Lý Dĩnh, giọng nói trở nên vô cùng âm trầm: - Cô vì người đàn ông kia mà cầu tôi? - Phải, tôi cầu anh, tôi cầu anh buông tha hắn đi. Lý Dĩnh đõ Hồng mắt quát. - Ha ha ha ha ha. Tiết Cường không trả lời mà phá lên cười, theo sau trực tiếp xoay người rời đi, bất quá khi hắn đi tới cửa thì ngừng chân lại, quay đầu âm trầm nói: - Cô cầu tôi, sẽ chỉ làm hắn chết được nhanh hơn.