"Đã như vậy…" Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, lại chỉ vào Yến giagia chủ, nói: "Từ nay về sau, số lượng tiến cống hàng tháng của Không Sợ Minh, sẽ do Yến gia thay Không Sợ Minh các ngươi gánh vác. "Lờinày của Tư Dạ Hàn vừa nói ra, không nói đến đám người Yến gia cũng nhưthủ lĩnh các thế lực ở đây, ngay cả đám người Diệp Oản Oản cùng ThấtTinh Bắc Đẩu cũng sững sờ tại chỗ, mặt đầy mộng bức... Chuyện này mắc mớ gì đến Yến gia?Yến gia gia chủ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, còn cho là mình nghelầm. Nhưng nhìn thấy thần sắc của đám người Yến Vân cũng tương tự, lúcnày mới vội vàng hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Tu La Chủ... Chuyện này... Chuyện này là có ý gì? Số lượng tiến cống của Không Sợ Minh, vì sao Yếngia chúng ta lại phải gánh?"Trên trời dưới đất, trong sơn hà này, sao lại có loại đạo lý này?Bọn họ cùng Không Sợ Minh không quen không biết, dựa vào cái gì phải gánh giúp Không Sợ Minh việc tiến cống hàng tháng?Nhưng mà, Tư Dạ Hàn lại hờ hững mở miệng nói: "Nhiều năm trước, Yến gia cùngKhông Sợ Minh từng có mấy lần hợp tác kinh tế. Yến gia thiếu nợ KhôngSợ Minh một khoản tiền lớn, có đúng không?"Nghe được lời nóinày, chân mày Thất Tinh hơi hơi nhíu lại. Nếu không phải là Tu La Chủnhắc tới, chuyện này, ngay cả hắn cũng đã sắp quên bẵng đi mất rồi. Trước khi Không Sợ Minh Chủ mất tích, quả thực có từng cùng với Yến gia hợptác kinh tế. Lần hợp tác cuối cùng, Yến gia thiếu nợ Không Sợ Minh mộtkhoản tiền lớn không trả. Mà sau đó, Không Sợ Minh Chủ mất tích, Yến gia lại lơ đẹp món nợ này, cũng chưa từng nhắc lại lấy một lần. Cho dùKhông Sợ Minh ba lần bốn lượt thúc giục, Yến gia lại lấy đủ loại lý dođể từ chối, không muốn đem tiền nợ trả lại cho Không Sợ Minh... Năm đó chuyện này gây nhốn nháo, Tu La Chủ đương nhiên cũng biết được. "Lão bất tử không biết xấu hổ nhà ngươi, thiếu Không Sợ Minh chúng ta nhiềutiền như vậy, đến bây giờ cũng không hề đề cập tới một câu. Tu La Chủkhông nhắc, ta cũng đã sắp quên rồi!" Bắc Đẩu chỉ vào Yến gia gia chủ,mở miệng chửi ầm lên. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Giờ phút này, Yến gia gia chủ mặt già đỏlên, bỗng nhiên vạn phần nổi nóng. Cái gã Tu La Chủ này rốt cuộc là có ý gì, tiền nợ bọn họ thiếu Không Sợ Minh, đó là chuyện nhiều năm trướcrồi, cho tới bây giờ lại lôi ra là có ý gì?Huống chi, đây làchuyện giữa bọn họ và Không Sợ Minh, cùng A Tu La lại có quan hệ gì? Cái gã Tu La Chủ này không thu được tiền tiến cống của Không Sợ Minh, cũngkhông thể đè đầu bọn họ mà thu bù như vậy chứ?Yến gia gia chủtràn đầy vẻ không phục, hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Tu La Chủ... Quyết định lần này của ngài, có phải là không công bằng hay không? Lại nói, chuyện này, là chuyện riêng của Yến gia chúng ta cùng Không Sợ Minh…"Ngụ ý của Yến gia gia chủ đã rất rõ ràng. Đây là chuyện riêng, không tớiphiên A Tu La, thậm chí còn là Tu La Chủ quan tâm! Bọn họ cũng khôngphải là thế lực chi nhánh của A Tu La. Trong mắt Tư Dạ Hàn hiệnra một tia hàn quang khó hiểu, đôi con ngươi như muốn hấp nhiếp linh hồn người khác, chậm rãi nhìn về phía Yến gia gia chủ, lãnh đạm thờ ơ mởmiệng: "Nói như vậy, ngươi là đang chất vấn ta?"Nghe được lờinày của Tư Dạ Hàn, cộng thêm ánh mắt lạnh giá thấu xương kia, lại khiếncho thân thể Yến gia gia chủ khẽ run lên, trên trán thấm ra một giọt mồhôi lạnh. Mãi đến giờ phút này, Yến gia gia chủ lúc này mới ý thức được, chính mình đến tột cùng là đang nói chuyện cùng với người nào... Đầu óc bị cơn tức giận làm cho mê muội dần dần hồi tỉnh, Yến gia gia chủlắc đầu liên tục, hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Không không không... Tu LaChủ, ta không phải là có ý này! Cũng không hề hoài nghi chút nào về ýcủa Tu La Chủ ngài. Ta chẳng qua là... quyết định vậy đi!!"Cuối cùng, Yến gia gia chủ thở dài một tiếng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. "Nếu Yến gia không có ý kiến, vậy cứ theo lời ta nói, thay Không Sợ Minhtiến cống hàng tháng, mãi đến khi nào bàn giao xong đủ số tiền nợ. " TưDạ Hàn đem ánh mắt thu hồi, mở miệng nói.