Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 950: Mắt sáng lại

11-10-2024


Trước Sau

  Lý Dục Thần vội vàng thu công.
Anh biết đây không phải là dông tố bình thường mà là điềm báo kiếp tới do anh luyện công gây ra.
  Đã rất nhiều lần anh có cảm giác này.
Lôi kiếp lần hai sắp tới rồi nhưng cụ thể là khi nào tới thì anh không biết.
  Có thể có cảm giác về kiếp số nhưng không thể dự đoán chính xác.
  Điều này cũng giống như vận mệnh của con người trên thế gian vậy.
  Trời đổ mưa, mưa rất nhỏ nhưng tiếng những giọt mưa đập vào thân xe kêu rất to, toàn bộ bãi đậu xe ngập tràn trong tiếng mưa lộp bộp.
  “Ồ, có cần đổi chỗ khác cho sư phụ tránh mưa không?”, Ân Oanh lo âu hỏi.
  Lý Dục Thần nói: “Tốt nhất là đừng quấy rầy bà ấy, nếu quá trình vận khí bị xen ngang giữa chừng thì phải làm lại từ đầu”.
  Ân Oanh “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa rơi vào mặt, lọt vào trong cổ áo.
  Lý Dục Thần nói: “Tôi dạy cho cô một bộ tâm pháp Mặc gia nhé”.
  Ân Oanh giật mình hỏi: “Tâm pháp Mặc gia ư? Lẽ nào cậu cũng là đệ tử của Mặc gia?”  “Tôi không phải”, Lý Dục Thần cười lắc đầu: “Nhưng tôi có duyên với Mặc gia nên từng đọc “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, nếu không vì duyên phận này thì tôi đã giết cô ngay từ lần đầu tiên cô ám sát tôi rồi”.
  Ân Oanh lè lưỡi rồi mới sực nghĩ tới, hỏi: “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký là gì?”  Lý Dục Thần nói: “Mặc gia có ba thứ truyền lại cho đời sau là văn, võ và đạo.
Văn là học thuyết nổi tiếng, các thuyết Kiêm ái, Phi công, Thiên chí, Minh quỷ đều là tư tưởng của Mặc gia để lại cho người đời.
Võ là võ đạo và binh đạo, bao gồm ám sát, thuật cơ quan, v.
v… Chắc là chi này của các cô được kế thừa thứ này.
Đạo thì ẩn truyền, được ghi chép trong “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, tổng hợp các ghi chép về tu hành của cá nhân Mặc tử, bao gồm hô hấp thổ nạp, biến hóa ngũ hành, nếu học hết được chúng thì có thể hiểu thấu âm dương, biết quy luật của đất trời”.
  “Lợi hại như vậy à?”, Ân Oanh nghe vậy không khỏi thích thú: “Ngay cả tôi cũng chưa từng nghe nói bao giờ, cậu thật là lợi hại!”  Lý Dục Thần cười nói: “Bản tôi đọc là bản không đầy đủ, sau này nếu có thể thì tôi sẽ giao hết những gì mình nhớ lại được cho cô.
Có điều học Mặc pháp rất khổ, Mặc giả không phải chỉ đơn giản là thay đổi những thứ thuộc về bề ngoài như đi giày cỏ, mặc áo vải đay mà còn phải tu hành cả bên trong”.
  “Tôi có thể chịu được cực khổ!”  “Tốt, vậy trước hết tôi sẽ dạy cô kiến thức cơ bản nhất là thổ nạp và phương pháp Nội Chuyển Âm Dương, sau khi học được nó rồi, khi sử dụng nỏ Huyền Cơ, cô không cần phải bắn mục tiêu ở cự ly gần như vậy nữa”.
  Lý Dục Thần bắt đầu dạy tâm pháp cho Ân Oanh.
Ân Oanh thông minh hơn người, thiên phú rất cao, nói một lần là hiểu.
Lý Dục Thần chỉ giảng hai lượt, cô ta đã đi qua một góc tự luyện tập, Lý Dục Thần thấy vậy không khỏi hâm mộ.
  Ôi, quả nhiên một người thầy tốt là hết sức quan trọng!  Nhớ ngày đó ở Thiên Đô, xưa nay sư phụ truyền dạy gì cũng không giảng lại lần thứ hai.
  Đới Đình ngồi một mình một góc ngắm sao, không biết suy nghĩ những gì.
Lý Dục Thần thực sự hết cách với Đới Đình, ngoại trừ đợi trời sáng, đưa cô ấy về giao cho Sở Dao hoặc là sắp xếp cho ở tại nhà họ Lý ra, anh không giúp được gì hết.
  Trời mưa không bao lâu sau thì tạnh, sét cũng ngừng đánh.
  Những chiếc ô tô bị vứt bỏ nằm chất đống khắp nơi tựa như một người khổng lồ đang trườn bò giữa đêm tối, dường như có thể sẽ đứng lên nuốt chửng những con người xâm nhập vào thế giới sắt thép này bất cứ lúc nào.
  Mặt trời mọc lên ở đằng đông, phía đông của những “người khổng lồ” này được rọi sáng, trong khi phía tây vẫn tối tăm như cũ, tạo nên một chiếc bóng đổ thật dài trên nền đất, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác.
  Đoàn Phù Dung thở hắt ra một hơi khí vẩn đục.
Phải vận khí bảy vòng quanh cơ thể, dù cho công lực của bà ta sâu dày thì cũng vẫn thấy khá mệt mỏi.
  “Sư phụ, người tỉnh rồi!”  Ân Oanh và Đới Đình đồng thời chạy tới.
  Lý Dục Thần bước tới, rút những cây châm cắm trên đầu Đoàn Phù Dung ra, khẽ lướt tay qua mặt, bóc một lớp da mỏng trên mặt đi.
  Ân Oanh và Đới Đình chợt ngẩn người, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng há to, không thốt nên lời.
  Đoàn Phù Dung không nghe thấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”  Lý Dục Thần nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn còn một bước cuối cùng nữa, để tôi mở mắt ra cho bà”.
  Anh đưa ngón tay vạch nhẹ mí mắt của Đoàn Phù Dung, thổi một hơi vào trong hốc mắt.
  Đoàn Phù Dung lập tức mở ra, trong mắt như hồ băng, con ngươi sáng hơn cả viên ngọc trai đen.
  Hệ thống thị giác đã ngủ say hay nói đúng hơn là đã chết hai mươi năm nay của bà ta bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng chiếu vào mắt bà ta, những bóng sáng mờ ảo lay động trước mắt.
  Ký ức xa xưa mà quen thuộc cũng thức tỉnh theo.
  Tâm trạng bà ta kích động, thân thể cũng run rẩy theo.
  Nhưng bà ta vẫn không dám tin, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.
  Ánh sáng càng ngày càng sáng hơn, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng.
Hiện ra trước mắt bà ta là một khuôn mặt tuấn tú, điển trai.
  Hai tay bà ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt trước mắt, dịu dàng gọi: “Vân Hoa! Vân Hoa! Là anh đó ư, Vân Hoa!”   Bà ta bỗng quay mặt đi, ngã vào mui xe một chiếc xe cũ, òa khóc.
   “Anh đi đi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ! Em quá xấu xí! Anh đi đi! Đừng bao giờ tới gặp em!”   Tiếng khóc của bà ta đầy bi thương, Ân Oanh và Đới Đình nghe thấy cũng buồn khổ lây.
   “Sư phụ!”, Ân Oanh gọi một tiếng.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!